Châm ngôn của mama Cá Voi: Một chương phải viết hơn 2k chữ về tụi nhỏ mới yên lòng nhắm mắt.
- --
Gần cuối tháng 1, hết hôm nay và ngày mai nữa thôi là nghỉ Tết Nguyên đán. Bây giờ là 8 giờ tối, tôi đang nhảy vũ điệu quằn quại with mấy cuốn từ vựng mà Minh Hoàng vừa tặng.
Ting. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
[Group zalo: Cô Kim Ngọc và bầy con thơ 10A1]
[Mai Kim Ngọc: Mai có đoàn y tế bên huyện sang trường mình để khám sức khỏe định kỳ cho các em đó nha!!! Các em chuẩn bị, mai lớp mình là lớp đầu tiên đó.]
[Hoài An: Mai bé mang đôi giày 10 phân nha cô:'))]
[Phú Lợi: Hết cứu.]
[Mai Kim Ngọc: @Hoài An mang đi bé, dù sao cũng phải cởi ra mà ^^.]
[Hoài An: -_-]
[Mai Kim Ngọc: Mấy bé cứ bình tĩnh mà run nhé ><]
***
Chán chả buồn nói luôn. Dạ vâng, tôi là Nguyễn Trần Nguyệt Ánh, người con gái đang chờ đến lượt đo chiều cao, đo cân nặng, đo nhịp tim,... Chờ Hoài An xong là tới tôi rồi. Không biết sầu hay buồn nữa.
"Nguyễn Trần Nguyệt Ánh."
Rồi tới rồi đó. Tôi lên chiến trường đây anh em.
"1m62, 52kg." Cô bác sĩ ghi ghi chép chép vào sổ khám sức khỏe.
Wao! Bé cao thêm 3cm rồi nè. Bé vui, bé nhảy tung tăng, rồi bé té. Dạ vâng, tôi bị té thật, nhưng như có hiện tượng déjà vu, tôi té và có Minh Hoàng đỡ.
"Có sao không nè?"
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng, mọe có khi bị người ta nói là cố tình nữa.
"K-Không sao... Cảm ơn Minh Hoàng! T-Tôi về lớp nha, bye." Nói rồi tôi vụt chạy mất tiêu.
Lát sau Minh Hoàng vào lớp, Hoài An hỏi cậu ấy.
"Mày cao bao nhiêu?"
"1m... 82"
"... Tao cảm thấy hối hận khi hỏi câu này."
"Ừ, tao thì cảm ơn mày vì đã hỏi câu này."
"..."
Oaaa 1m82 luôn kìa, chiều cao này, nhan sắc này, chỉ số IQ dồi dào này. Chít tiệt, tôi mê anh ta quá rồi.
"Mày cao bao nhiêu vậy An?"
"M58, cười thì cút."
"Thồii hai người quậy quá à. Quay về chỗ đi nà." Tôi xua tay can Hoài An chuẩn bị động tay động chân với Minh Hoàng.
Minh Hoàng về chỗ ngồi, tay nghịch điện thoại, bỗng thấy tin nhắn từ Hoài Phương - con đàn em cánh tay trái của cậu. Nhớ là lúc này nó còn xếp hàng ngoài kia để khám sức khỏe mà nhỉ?
[Hoài Phương: Chúc mừng mày, có đứa xin in tư của Nguyệt Ánh trên cfs kìa.]
[Minh Hoàng: Trường mình có cfs luôn à?]
[Hoài Phương: Ừ mới có. Tao lập, hehe.]
Cái tổ tiên sư con báo này.
[Minh Hoàng: Nói yêu cầu của mày đi?]
[Hoài Phương: Như cũ, 5 xị.]
[Minh Hoàng: Clm mày bào y chang nhỏ chị mày vậy.]
[Hoài Phương: Đâu có y chang, tao với chị tao đẻ khác ngày nha mại.]
[Minh Hoàng: Dụ gì nữa?]
[Hoài Phương: Đẻ trúng 12h đêm nên ngày sinh khác nhau:))) đm mày ôm hết cái danh sách lớp mà đ** biết à?]
[Minh Hoàng: Tao phải biết à?]
[Hoài Phương::)) Tao trù mày đ** cua được Nguyệt Ánh.]
[Minh Hoàng: Để rồi coi.]
Nói gì thì nói cũng phải cảm ơn con đàn em này.
"Hôm nay nữa thôi là nghỉ rồiiii" Tôi vươn vai cho giãn xương cốt tuổi U20 này. Miệng tự khích lệ bản thân cố vượt qua.
"Nghỉ lễ chẳng có gì dui." Minh Hoàng ngồi bên cạnh bĩu môi nhìn tôi. Thấy cưng ghê ta.
"Làm sao?"
"Không được gặp bạn... bè và thầy cô."
"..." Khứa này thích đi ngược với người khác ghê.
Lát sau, Lê Trân vào lớp, ánh hào quang của "soái tỷ" tỏa ra (thực ra là vitamin D tự nhiên). Tự nhiên mị thấy Lê Trân đẹp trai quá, kiểu đầu năm Lê Trân để tóc tomboy layer nhưng vẫn mặc áo dài, lúc đó đứa nào cũng thấy vừa hài vừa tôi, nhưng dần cũng quen. Lê Trân rất là dễ nói chuyện, và đôi lúc cũng khá là... khụ, galant, hầu như đứa con gái nào trong lớp không ít thì nhiều cũng hơi "cong" nhẹ nhẹ.
Tôi quay đầu nhìn Lê Trân với ánh mắt lung linh muôn ánh vàng.
"...1m71." Lê Trân cười cười nhéo má tôi.
Ở bên cạnh, tôi không hề biết Minh Hoàng đang nhìn Lê Trân với đôi mắt tóe lửa.
Lê Trân: Bố biết gì đâu trời?
Vì hôm nay là ngày cuối trước khi nghỉ tết, trường tôi không cho học mà bắt khám sức khỏe và dọn vệ sinh, tiết cuối vẫn SHL bình thường.
Haizz biết gì không, tự nhiên thấy lớp nhiều trai cũng hữu dụng vãi chưởng. Tụi con trai dưới sự lãnh đạo của Minh Hoàng, hoàn toàn (bị ép) tự nguyện làm hết công việc, tụi con gái chỉ cần quét lớp rồi chạy ra ngoài tránh bụi thôi.
"Lê Trân, đứng lại! Vô làm chung với tụi tao đi mày." Minh Hoàng gọi Lê Trân đang cùng tụi Thục Hiền đi ra.
"Cc gì nữa cha." Lê Trân quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn Minh Hoàng.
Sau một hồi tranh chấp giữa cả hai, Lê Trân cũng đồng ý lau hai cánh cửa sổ rồi đi ra. Nó nhìn về phía bọn con gái tụi tôi đứng nhìn cửa, "Các bé của chị ra chơi trước nhe, tí chị ra với mấy bé."
Đám con trai trong lớp: "..."
***
Lê Trân uể oải lau cửa sổ, mắt lườm Minh Hoàng đang lau cánh cửa sổ kế bên.
"Mày trả thù bố à?"
"Ừa." Minh Hoàng thản nhiên đáp nó.
"..." Đếch biết nói gì.
"Đồ cái thằng simp lỏ."
"Quá khen."
"..." Đếch biết nói gì.
"Tao lau xong rồi, lượn đây." Lê Trân quăng giẻ lau vào thùng nước, lững thững rời đi.
"Nhớ né xa người của tao à." Minh Hoàng thờ ơ nhìn bóng lưng của nó.
"..." Đệch mợ thằng simp lỏ.
***
Tiết cuối, giờ SHL.
Cô Ngọc ngồi trên bàn giáo viên, tay cầm sấp polime màu hồng, mỉm cười nhìn lũ học trò.
"Từng bé theo thứ hạng lên nhận lì xì của cô nhé."
Cả lớp ồ lên, một trận vỗ tay như sấm nổ ra.
"Cô ơi, còn nhớ hồi đó em cho cô mượn cây bút không cô?"
"Cô có nhận con nuôi không cô?"
"Mommy ơi con là con của mommy đây."
Cô Ngọc: "... Khụ, nhà cô có hai đứa là mệt lắm rồi. Cô không nhận thêm đâu."
Ối chà, học cô được một học kì rồi mà đến giờ tôi mới biết cô có hai người con luôn ấy. Mà không riêng gì tôi, cả bọn trong lớp lần đầu biết thêm thông tin về cô cũng nhao nhao.
"Con cô là trai hay gái vậy cô?"
"1 trai, 1 gái." Cô Ngọc vừa phát tiền lì xì cho hạng 1 Nguyễn Minh Hoàng vừa đáp.
"Oa, vậy cô có nhắm tới vị trí con dâu cho con con trai cô không cô?"
"Con trai cô còn đi học mà, hơn nữa nó cũng có người nó thích rồi." Cô Ngọc phát tiền cho tôi, đoạn nhìn tôi cười cười. Sao vậy cà?
Khỏi nói, lại một đợt ồn ào như hội chợ của lớp tôi. Minh Hoàng phải đích thân đứng lên giữ trật tự, lúc ngồi xuống tôi vô tình thấy tai cậu ấy đo đỏ. Gì nữa vậy ta?
Sau khi tất cả đã được phát "lương", cô Ngọc đứng lên nói những lời cuối cùng của năm.
"Năm mới cô chúc mấy bé của cô thiệt nhiều sức khỏe, gia đình an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc nha." Lớp tôi vỗ tay rền vang, cô Ngọc nhìn quanh các gương mặt của lớp, lại nói, "Được tiền lì xì mấy bé nhớ để dành nha, qua tết là nhà trường cho đi thăm quan đó."
"Dạ!"
"Theo mọi năm thì một lần đi thăm quan của trường sẽ đi khoảng 5 ngày, nên tiền vé có hơi cao một tí, mấy bé nhớ canh canh nha. Đừng có đổ vô sòng bài hết đó."
"... Dạ!"
"Rồi, nhớ là nghỉ đến 12 tây thôi là đi học lại rồi đó nha. Giờ thì về đi, tạm biệt các em."
Lịch nghỉ Tết bắt đầu từ 25 âm lịch đến mùng 10 tết. Và đặc sản ngày tết là gì? Chính là dọn dẹp nhà cửa! Nhưng mà cũng may nhà tôi ít người nên dọn dẹp cũng không vất vả gì. Mẹ tôi đến 27 mới bắt đầu nghỉ Tết. Tức là 28 âm lịch nhà tôi mới về nhà chính ở TP.HCM.
***
Hôm nay đã là 29 âm lịch, phải nói thiệt là lâu lắm rồi nhà tôi mới đông vui như này.
"Bé à, chuẩn bị ra sân bay đón gia đình cậu út Bảo nè con."
"Dạ!"
Lại là mị đây, thì hiện tại mẹ tôi, anh hai và tôi đang trên đường ra sân bay Tân Sơn Nhất để đón gia đình của cậu út (em trai của mẹ tôi) từ Mỹ về. Gia đình cậu có cậu nè, vợ của cậu (mợ tôi á), cùng đứa em họ của tôi. Thứ gì đến cũng phải đến, bạn Nguyệt Ánh anti trẻ con sẽ phải đối mặt với một thằng nhóc 4 tuổi trong 5 ngày tới. Haha vui ghê!
"Chị bé ơi chị bé~"
"Chị ơi"
"Chị ơi..."
Cứu tôi trời ơi, tôi sắp thở oxi đến nơi rồi huhu.
"Su à, em sang chơi với chị Ly được không? Chị bé có việc bận rồi." Ly là con gái của cô út tôi, vẫn là em họ của tôi, nhưng được cái Ly bằng tuổi tôi nên cũng đỡ.
"Dạ chị." Su chạy lon ton sang nhà ông nội tôi. Tôi chỉ chờ có thế liền tót vào phòng.
[Hà(m) Hồ: Tao về tới nơi rồi. Đà Lạt lạnh vãi.]
Ô hô, vậy là nhỏ Hà đã về tới quê rồi nè. Người con gái lực điền nhà tôi quê ở thành phố ngàn hoa nhé! Ghê chưa ghê chưa.
[Nguyệt Ánhh: Oki, nhớ chụp nhiều nhiều hình cho tao xem nha.]
[Hà(m) Hồ: Okk.]
Tôi tắt điện thoại, nằm ườn trên giường. Tự nhiên thấy nhớ nhớ ai đó ghê...
***
Minh Hoàng và ngày nghỉ Tết
Hôm nay là 29 âm lịch, ngày mai là giao thừa rồi. Hiện tại tôi cùng gia đình đang ở nhà tổ của ông bà nội ở thành phố trực thuộc tỉnh kế bên huyện tôi.
Ông bà nội tôi có 3 người con, ba tôi là lớn nhất, thì thành ra tôi là anh của tất cả đám con cô chú.
"Anh Hoàng ơi, chơi game với tao không?" Thằng Dương mở cửa vào phòng tôi mà đếch biết gõ cửa. Mọe mày thằng điên.
Thằng Dương là con của chú út của tôi. Nó bằng tuổi tôi mà chả đẹp trai bằng tôi, thế là dở rồi.
"Không, tao không chơi. Mày chơi một mình đi."
"Chứ anh Hoàng làm gì mà không chơi với tao?"
"Tao... Tao giải toán, ok?"
"... Ừ."
Nghe đến học tập là thằng đó nó sợ à, đúng là thứ nghiện game. Tôi nhìn theo bóng lưng của thằng Dương, đoạn lại thở dài.
Aido vậy là nghỉ được 5 ngày rồi, nghỉ ở nhà 5 ngày bằng xa Nguyệt Ánh được 5 ngày rồi. Tao tức tao tức tao tức. Thôi đi bật nhạc tết remix nghe cho đỡ tức vậy.
Vừa nhấp vào biểu tượng Spotify thì có tin nhắn nhảy ra.
[Nguyệt Ánh: Mấy nay Minh Hoàng nghỉ lễ vui không ><]
Đm đm đm, Nguyệt Ánh nhắn tin cho tao nè bây ơi. Từ từ bây chờ anh chụp màn hình làm kỉ niệm đã. Tách. Rồi ok ok.
[Minh Hoàng: Vui lắm, mà nhà đông quá nên cũng hơi cực. Nguyệt Ánh thì sao?]
Vui cái quần. Ở nhà cái quần. Muốn đi học, muốn đi học, muốn đi học.
[Nguyệt Ánh: Nhà hơi đông lại có trẻ con nên mệt xỉu luôn.]
[Minh Hoàng: Haha đúng là nghỉ lễ cũng mệt mỏi lắm chứ bộ.]
[Nguyệt Ánh: Yup ^-^]
[Minh Hoàng: Nguyệt Ánh à... Ngày mai là giao thừa í]
[Nguyệt Ánh: Ừm, thì?]
[Minh Hoàng: Ngày mai... Nguyệt Ánh có thể call video lúc giao thừa với tôi không?]
[Minh Hoàng: Ý tôi là tôi muốn xem pháo hoa ở thành phố khác với pháo hoa dưới mình ra sao ấy mà.]
[Minh Hoàng: Kiểu tôi muốn xem chất oxy hóa được dùng để tạo ra Oxi để hỗ trợ quá trình đốt cháy nhiên liệu ở pháo hoa ở đó là ClO4 hay ClO3 hay NO3 ấy mà, haha.]
Tôi nhắn liên tục ba tin nhắn dài oằng, nhắn xong tôi thấy mình ngu vờ lờ, gì mà clorat (ClO3) với chả nitrat (NO3)... Chán đ** dám nhìn lại.
[Nguyệt Ánhh:...Ò, cũng được. Tôi cũng muốn xem trên đây với dưới đó thích Cu (màu xanh của pháo hoa) hay Ca (màu cam của pháo hoa) ấy mà... H-haha.]
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh bỉ của Nguyệt Ánh khi seen và rep cái tin nhắn xàm đá của tôi. Aaaa tôi muốn có cỗ máy thời gian của Doraemon để quay về 7 phút trước quá àaaaaaa.
[Nguyệt Ánh: Thôi bye Minh Hoàng nha. Tôi phải đi làm cơm rồi. Bái bai><]
Tạm biệt Nguyệt Ánh xong. Tôi quăng điện thoại lên giường, ụp mặt vào gối để tự làm mình mất cmn trí nhớ.
"Gâu!"
Tôi đưa mặt ra khỏi gối, nhìn ra phía cửa. Con phốc sóc Đại ca đang nằm yên vị trên tay nhỏ em tôi đang sủa gâu gâu như thể tôi là thằng tâm thần. Thêm quả mặt kiểu "thằng này phải anh mình không trời" của nhỏ em tôi nữa chứ.
"Đm sao vào mà không gõ cửa vậy hả Minh Châu?"
"... Cửa có đóng đâu anh."
"..." Đm thằng cờ hó Nguyễn Minh Dương kia ra mà đếch đóng cửa lại cho bố.
"Anh hai... Ừm, ổn hông?" Nhỏ em gái ngập ngừng hỏi tôi, chắc nó đang nghĩ từ nói giảm nói tránh để khỏi bị tôi đấm vào mặt đây mà.
"Anh mày không sao. Vừa nãy chỉ là anh hơi mất quyền kiểm soát tí thôi."
"... À, vậy thôi em ra nha." Nhỏ em gái coi như cũng tạm tin câu trả lời tôi, sượng trân đáp rồi ra ngoài. Lúc ra còn "tốt bụng" đóng góp dùm tôi.
"..." Tôi cảm thấy thể diện anh trai của mình mất hết rồi.