Tôi và mẹ về đến nhà cũng đã hơn 8 giờ. Tưởng về tới là sẽ được nghỉ ngơi, nhưng không. Mẹ bảo tôi ngồi chờ ở sofa rồi lên lầu gọi ba và Minh Châu xuống.
Tôi, ba và Minh Châu ngồi chờ mẹ đi tìm "cái bảng trắng" huyền thoại của mẹ ra.
"Con làm gì sai hay sao mà mẹ con muốn họp gia đình vậy?" Ba hỏi tôi.
"... Chắc mẹ biết con thích học sinh của mẹ rồi."
Ba tôi: "..."
"Đù má! Anh hai cũng biết thích là gì nữa hả?" Nhỏ em gái liền bật dậy, ngỡ ngàng ngạc nhiên ngây ngất nhìn tôi.
"Ừ." Tôi lườm nó. Bộ thích người khác là chuyện lạ lắm vậy.
Nó định hỏi thêm thì mẹ tôi bước xuống. Ba cha con tôi ăn ý ngồi thẳng lưng ngay ngắn lại, ngoan ngoãn im lặng. Mẹ tôi ngồi xuống đối diện với cả ba, mắt nhìn thẳng vào tôi.
"Hoàng, con có gì muốn nói với mẹ không?"
"... Mẹ biết hết rồi mà."
"Ừm, biết từ lâu rồi nên mẹ chỉ muốn nói con bớt lộ liễu lại dùm. Cục cưng của mẹ mà bị tuột dốc cái gì là mẹ đánh con đó."
Tôi: "..."
"Ủa? Rồi có ai giải thích cho con biết chuyện gì xảy ra được không?" Nhỏ em gái ngơ ngác nhìn tôi và mẹ, lại nhìn sang vẻ mặt dường như cũng đã biết của ba, bất lực nói.
Ba tôi quay sang vỗ vai con gái, dịu dàng đáp.
"Chuyện là anh hai con thích một con bé cùng lớp, con bé đó lại là trò cưng của mẹ con nữa thôi."
Nhỏ em gái nhìn tôi đầy trầm trồ, ngón cái bật lên, "Siêu dữ!"
Tôi: "..."
"Con có ảnh không cho ba xem dung mạo con bé đó thế nào."
Tôi ngập ngừng mở mấy tấm hình tôi và Nguyệt Ánh chụp chung hôm nay cho ba xem. Trong đầu lại nghĩ dưới con mắt của dân kinh doanh như ba tôi sẽ Bình Phước như nào về Nguyệt Ánh, chẳng nhẽ lại kiểu như "con bé này nhìn là không có tương lai, bỏ nó đi".
Ba nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn tôi. Xong lại thở dài.
"Haizz... Đúng là không xứng."
Tôi xù lông, phản bác lại ba.
"Ba không được chê Nguyệt Ánh của con!"
"... Ai chê con bé đâu. Tao chê mày đó, không biết con bé dính nghiệp gì mà bị mày thích nữa."
Tôi: "..."
"Hai người im lặng đi, nói chuyện vậy thôi. Tan họp. Tôi buồn ngủ lắm rồi." Mẹ tôi cắt lời, nói một tràng dài rồi đứng dậy bỏ lên lầu.
Ủa? Vậy là xong rồi đó hả?
- --
Come back with bé Trăng:3
- --
Hình như tôi thích Minh Hoàng rồi, hoặc chưa, hoặc có cảm giác. Tôi không rõ nữa. Chỉ là cảm giác bên Minh Hoàng vô cùng thoải má, aizz, tôi cũng không biết nữa. Thôi cứ kệ mẹ đi.
Đầu tháng 12, còn 2 tuần nữa là thi cuối kì, tình trạng của hang báo 10A1 đang kiểu "đừng trông mặt mà bắt hình dong", để tôi làm ví dụ cho xem.
"Ê Phú Lợi." Tôi quay xuống đầy thiện chí
"Gì?"
"Mày học hết đề cương chưa?"
"Chưa, tao chưa đụng nữa cơ." Nó cười cười trả lời tôi.
Đấy! 10A1, lúc bình thường thì chơi rất bình thường với nhau, còn lúc thì cử thì đíu còn bạn bè gì hết.
Tôi đau đầu nghĩ đến viễn cảnh tàn sát lẫn nhau 9.2 out top 20 mà lớp anh hai tôi đã diễn ra. Ớn lạnh quá.
1 tuần rồi 2 tuần trôi qua, kì thi cuối kì I của trường THPT B bắt đầu, kì thi diễn ra trong 4 ngày, 2 ngày đầu chia phòng thi 3 môn chính, 2 ngày còn lại thi các môn phụ (trừ một số môn đã thi trước). Đợi có kết quả đã là 2 tuần sau đó nữa, trong 2 tuần chờ đợi đó lại có thêm một đống tin xấu ập đến.
"Ê tụi bây ơi! Đầu tháng 3 thi HSG rồi kìa!" Hoài An hớt hải chạy từ văn phòng giám thị về, vừa thở hồng hộc vừa thông báo.
"Má nó! Gì sớm dữ vậy?"
"Rồi kì nghỉ tết này đ** yên rồi."
"Chán chả buồn nói."
Ô, vậy là sắp tới kì thi HSG cấp huyện rồi nè. Thông báo mở đợt đăng ký ôn thi đã được đưa ra từ đầu tháng 10, đến giờ cũng hơn 2 tháng rồi.
Là một người con của đế chế A1 hùng mạnh nên hầu như lớp tôi đều đăng kí thi. Đông nhất có lẽ là đội tuyển vật lý và tiếng anh. Tôi cũng đăng kí vào đội tuyển toán, anh hai tôi cũng đăng kí ở đó nữa cơ. Khan hiếm nhất lớp tôi 100% là môn văn, chỉ có duy nhất bạn Minh Hoàng chàng trai văn vở thi.
"Bắt đầu từ tuần sau phải ôn luyện tại trường nha. Phải ở lại buổi tối đến 7 giờ đấy."
"Phắc!"
"Chạy KPI mà mày ơi. Nghe nói trường nào đoạt được nhiều giải nhất là được thưởng mà."
"..."
Wao. Thì ra ai rồi cũng phải chạy KPI thôi. Ngay tối hôm đó, tôi và người anh thân thương đã có cuộc trò chuyện như những người cùng chung chiến tuyến với nhau.
"Huynh! Tuần sau là phải ở lại trường buổi tối rồi."
"Ừ?"
"Ta vẫn chưa tìm được người ngồi chung."
"Ừ?"
"... Anh hai ngồi chung với em nha, em sợ người lạ lắm." Tôi cười hì hì nịnh nọt.
"Trong danh sách thấy 10A1 là đông nhất khối 10?"
"... Nhưng mà... Nó khác. Nói chung là hai huynh muội ta cùng song kiếm hợp bích nào. Nha! Nha!"
"... Kh-..."
"Mẹ ơiiiiii"
"... Ừ, ngồi chung cũng được. Nhưng phải chuẩn bị tâm lý bị soi mói đi."
"..." Móa nó tôi quên mất anh trai mình là idol giới trẻ đồ ơ.
"... Hong sao đâu... Em tin mình sống sót được."
Một tuần lại qua, hôm nay là ngày bắt đầu lớp ôn thi HSG vào buổi tối cho học sinh, đếm ngược 90 ngày đến ngày thi.
Sau khi kết thúc buổi học chiều vào 4 giờ 30, tôi cùng 500 anh em (thật ra là 28) cùng kéo nhau ra mấy quán gần trường ngồi chơi chờ 5 giờ 30 là vào học tiếp. Có mấy thằng bắt đầu tụ tập lập team chơi game giải trí, còn lại là team ăn chống đói và team học sinh ngoan giải đề. Tôi thuộc team con ngoan trò giỏi hihi.
"Đ* m* mày chơi AD ngu vãi luôn á Nguyên."
"Con chó Nhựt Minh feed ít thôi, 0/5 rồi kìa."
"Cái l** má đứa nào gank tao coi."
Tôi: "..."
"Tụi nó chơi game gì vậy?" Tôi quay sang hỏi Mỹ Kim đang mukbang bịch bánh tráng trộn.
"Liên Quân Mobile, sống dai làm bà nội."
Tôi: "???"
Tôi không tiếp lời Mỹ Kim, tiếp tục cắm cúi với bài toán hình. Mắt nhìn vào một mớ bòng bong, tai nghe toàn ngôn ngữ sao hỏa, tôi bực bội thầm thì, "Ồn quá"
Bỗng có giọng nói bảo chúng nó im lặng, "Bây im tí được không? Này ở nơi công cộng chứ không phải ở nhà tụi bây."
Đám con trai ngẩng đầu nhìn Minh Hoàng, miệng cười cười xin lỗi.
"Sorry sorry."
Tụi nó đã vặn nhỏ volume lại, không gian im lặng không ít. Tôi lại bình tĩnh nhìn vào cái hình xiêu xiêu vẹo vẹo mình vẽ ra. Haizz toán hành em quá. Tôi quyết định bỏ cuộc, đóng hết tập sách lại và gọi một ly trà sữa. Trong lúc chờ đợi, tôi liếc nhìn Minh Hoàng đang cặm cụi đọc sách.
"Minh Hoàng đang đọc gì vậy?"
"À, tôi đang đọc quyển "Hai mươi tư con mắt" của một nữ nhà văn người Nhật ấy mà." Minh Hoàng đóng sách lại, chất giọng nhẹ nhàng trả lời tôi.
Chẳng hiểu sao tôi cảm giác cậu ấy nhìn tôi trong rất... tình? Kiểu ánh mắt của kẻ si tình mà mấy khứa tik tok hay nói ấy? À mà thôi, chắc tại cậu ấy đang đắm chìm cảm xúc vào cuốn sách ấy mà.
"Hay không?" Hỏi xong tôi bỗng thấy mình ngu quá, sách học sinh giỏi văn đọc thì không hay mới lạ.
"Hay lắm. Này là một quyển sách kể về hành trình trưởng thành của những đứa trẻ trong thời kì chiến tranh loạn lạc ở Nhật Bản thập kỷ 30. Những ước mơ, khao khát của những đứa trẻ đẹp đẽ nhưng lại vô cùng đáng thương bởi chiến tranh và định kiến..." Minh Hoàng từ tốn trả lời câu hỏi "ngu người" của tôi. Nghe cậu ấy giới thiệu tác phẩm mà lòng tôi xúc động, nghe hay vãiii
"Nguyệt Ánh có hay đọc sách không?"
"Tôi có."
"Vậy Nguyệt Ánh hay đọc thể loại nào? Mà chắc con gái hay đọc ngôn tình đồ ấy nhỉ?"
"Không. Tôi đọc tâm lý học tội phạm..."
"..."
"...nhưng lâu lâu cũng có đọc ngôn tình haha."
Tôi nhìn gương mặt mỹ nam ngạc nhiên của cậu ấy mà buồn cười chêm thêm câu sau. Đoạn lại giải thích.
"Tôi thích đọc tâm lý học tội phạm, một phần là vì anh hai tôi muốn theo ngành luật nên đọc thành ra tôi bị kéo theo luôn. Phần là muốn hiểu tâm lý để sau này có đi tù thì cũng biết tại sao mình lại đi tù."
"..."
Sao? Bộ lạ lắm hả? Tôi nhìn phản ứng muốn hóa đá của cậu ấy, luống cuống nói thêm.
"Thì... Thì... Đi tù cũng là một loại trải nghiệm thú vị mà, giống đi thi hoa hậu vậy. Vô đó là phải ăn nhẹ, nói khẽ, cười duyên, kết giao thêm bạn bè nè..." Nói được một nửa, tôi chợt im lặng. Vì sao ư? Vì 28 con người đang nhìn chằm chằm vào tôi đây này.
"Tao thấy mày thú vị thiệt đó Ánh." Mỹ Kim bật ngón cái, like tôi một cái.
"Này là logic của giỏi toán đó hả?" Lê Trân nhướng mày nhìn tôi đầy thú vị.
Bên cạnh, tên đầu têu kia còn đang nhịn cười, mặt đỏ cả lên. Phắc diu cuộc đời, thể diện coi như mất hết.
"T-Tới giờ rồi kìa, vô thôi bây ơi." Tôi liếc nhìn đồng hồ treo trong quán, đánh trống lảng.
"Vô cc. Còn nửa tiếng nữa cơ. Đâu mày nói xem đi tù có gì vui nữa nào?" Lê Trân ngồi đối diện cười như không cười, chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi.
Ngu mới nói. Muốn rước nhục vào thêm nữa à?
Ting. Tiếng tin nhắn điện thoại tôi reo lên. Tôi nhanh chóng chộp ngay lấy điện thoại, cọng rơm cứu mạng của mình.
[Anh♡: Lớp 12 ra rồi, muốn vô giành chỗ không? Mấy ổng bả cao lắm đó.]
[Bé con♡: Oki, chờ em vô liền.]
Tôi trả lời tin nhắn của anh, bỗng thấy sống lưng mình hơi lạnh lạnh, nhìn qua bên trái lại giật thót. Mẹ nó, cái con người mới nhịn cười tới đỏ mặt kia giờ đây mặt mày vừa đen vừa xanh như tàu lá chuối. Sao thế nhỉ? Mà từ từ rồi tính, tôi phải lo chuyện tìm vị trí phong thủy cho mình đây.
"Tao có hẹn rồi, bây ở lại nha, tao vô trước." Tôi đeo balo vào, lật đật đứng lên.
"Ể? Mày hẹn ai vậy?"
"Anh." Tôi vội đáp rồi chạy tọt đi.
- --
Minh Hoàng nhìn Nguyệt Ánh chạy ngày càng xa mà lòng thở oxi gấp. Cậu lôi điện thoại ra, nhấp vào messager của cậu và thằng Khải.
[Minh Hoàng: Khải, dậy tao hỏi cái này.]
Vừa hay Quang Khải cũng đang online nên nhanh chóng rep lại.
[Quang Khải Phạm:?]
[Minh Hoàng: Trong list friends facebook của mày có thằng nào để avt hình một con mèo nằm cạnh con gấu bông không?]
[Quang Khải Phạm: Rồi mày nghĩ tao rảnh để kiếm không? Đ* m* còn cả đống bài toán gen mà tao chưa làm cho bà cô nữa nè.]
[Minh Hoàng: 5 xị.]
[Quang Khải Phạm: Chốt. Chờ xíu, list friend tới 4000 đứa lận:))]
***
Tôi chạy vội vào phòng 12A1, phòng ôn toán cho HSG. Lúc vào đã thấy người anh thân thương của tôi chọn được một ở bàn 2 rồi. Hic, đúng là anh trai ruột của em. Tôi ngồi vào ghế bên cạnh anh vô cùng tự nhiên, đầu nhớ nhớ là mình quên cái gì. À đm nhớ rồi, ly trà sữa của tôi. Tiếc quá đi, nhưng từ đây chạy ra quán chắc tôi chết luôn quá! Tôi bất lực nằm một cục ra bàn.
"Bị sao vậy?" Anh hai bên cạnh giải đề hỏi tôi.
"Em quên ly trà sữa ở ngoài quán Lili rồi. Mới gọi thôi chứ chưa làm nhưng mà tính tiền rồi." Tôi rầu rĩ than.
"... Ngu dữ vậy. Ngồi đó đi, anh hai chạy ra lấy cho."
"Hả? Anh hai lấy hả?" Tôi bật dậy nhìn anh.
"Ừm, trà sữa vị gì?"
"Socola."
"Chờ." Dứt lời anh tôi đứng lên, chạy biến ra khỏi lớp. Haizz chàng trai chạy trong nắng chiều đến quán lấy đồ vì một cô gái. Kịch bản tuyệt vời nếu tôi không phải là em gái ruột duy nhất của ổng.
- --
Phúc Thiên chạy đến quán trà sữa Lili lấy trà sữa bỏ quên cho em gái. Vào quán, anh đến quầy thu ngân hỏi.
"Chị ơi, lúc nãy có cô bé gọi một ly trà sữa socola đã trả tiền rồi, chị đã làm chưa ạ?" Anh mệt mỏi hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"A, lúc nãy em đem lại bàn của mấy em học sinh đằng kia rồi đó anh."
"Dạ, cảm ơn chị." Anh nhìn về phía tay chị nhân viên chỉ, là bàn của đám lớp 10A1 đây mà, nhìn mặt vài đứa khá là quen.
Anh đi đến bàn đấy, chào hỏi đám nhóc A1. "Hello mấy đứa, cho anh hỏi trà sữa của bé Ánh để ở đâu vậy?"
"A, anh đến lấy trà sữa của Nguyệt Ánh hả? Đây nè anh." Mỹ Kim cầm lấy ly trà sữa socola gần đó đưa cho anh.
"Ừ, con bé quên nên anh chạy ra lấy. Thôi anh đi vào nha."
"Dạ."
Tạm biệt đám nhóc, Phúc Thiên vô tình nhìn thấy bộ mặt ừm... không mấy thân thiện của một đứa con trai.
? Gì vậy? Hình như thằng nhóc này là nam vương khối 10 mà cả trường bầu đây mà? Rồi tự nhiên nhìn anh đầy ghét bỏ là sao má?
Sau khi ông nam vương khối 11 ra khỏi quán, điện thoại của Minh Hoàng cũng vang lên tiếng tin nhắn của thằng Quang Khải.
[Quang Khải Phạm: Kiếm ra rồi. Acc của ông Phúc Thiên, hotboy 11 mà đám trong trường so sánh với mày hồi đầu năm đó.]
[Minh Hoàng:....Ừ.]
Rồi méo ổn rồi, cậu thầm nghĩ. Thằng cha này nhìn sơ qua cũng đạt tiêu chuẩn gu của Nguyệt Ánh. Đã đạt mà còn học chung rồi nhắn tin với nhau nữa chứ. Méo ổn rồi.