Hành Sính to cao, sức lực mạnh mẽ đẩy Ninh Tỷ qua cửa an ninh quẹt thẻ. Bác bảo vệ chứng kiến nhưng cũng không cản lại, trách nhiệm của họ chỉ cần kiểm tra học sinh quẹt thẻ vào trường, miễn sao mỗi người một thẻ là được.
Ninh Tỷ nhìn chăm chú vào hai chữ "Hành Sính" một lúc lâu, đôi mắt hơi cay cay.
Anh nhét thẻ trường vào túi quần, lại sợ rơi nên cất vào trong túi áo, vẫn cảm thấy chưa yên tâm, cuối cùng dứt khoát nhét hẳn vào trong cặp sách, tít ở tận ngăn bên trong.
Thẻ của anh có lẽ đã tiện tay kẹp vào trong quyển sách lúc rút ra làm thước kẻ, chờ lát nữa phải dành thời gian tìm thẻ của mình rồi trả thẻ cho Hành Sính, nếu không khi tan học sẽ thật sự không ra được.
Ninh Tỷ đến muộn, bạn cùng lớp gần như đã bắt đầu tự học. Anh mở vở bài tập, trên trang giấy là những hình bản đồ địa lý màu sắc rực rỡ, lời chú giải được viết vô cùng tỉ mỉ, những nét chữ vốn nguệch ngoạc trở nên ngay ngắn chỉnh tề, còn rất nhỏ, giống như kiểu chữ in.
Trong tiềm thức, Ninh Tỷ luôn cảm thấy những cuốn vở này cần giữ lại để cho Hành Sính dùng, từng chữ đều được viết rất rõ ràng, thậm chí còn có những câu nhận xét, vẽ thêm cả icon rồi dùng bút xóa đi.
Cùng lúc đó, Hành Sính đang bị một đám nam sinh đẩy tới tường vây của trường học, cậu cắn tay áo đồng phục trong miệng, nhún người nhảy lên, chống hai tay xuống bò lên mặt phẳng, chân giẫm vững vàng trên nền gạch lát, cẩn thận từng chút một tránh vụn đá vỡ trên tường.
Cậu trèo men theo bờ tường, lật mình giẫm chân lên bàn học mà anh em bê tới rồi nhảy xuống.
Mấy cậu trai độ tuổi như cậu, vì yêu ấy hả, có ngã gãy cả chân cũng chấp nhận.
Mấy trò trèo tường như thế này Hành Sính từng làm không ít, chỉ là mỗi lần gây án đều khá cẩn thận, thoát khỏi "lưới trời lồng lộng" của trường học cũng thỉnh thoảng bị tóm về một vài lần, cậu nhớ rõ hết, nguyên nhân lần nào cũng đều vì anh của cậu.
Trong phòng học, Ninh Tỷ đang lật quyển vở.
Ninh Tỷ vẫn nhớ hồi Hành Sính học lớp 10 phải phân thành ban Tự nhiên và Xã hội, cậu vô cùng nghiêm túc chạy đến gõ cửa nhà anh, nói mình chọn ban Xã hội.
Thế nhưng trong ấn tượng của anh, hồi Hành Sính học cấp hai, cậu từng nhận được vài giải thưởng thi đấu khoa học công nghệ, khả năng học Toán cũng rất tốt, còn Chính trị Lịch sử thì nát bét. Khi ấy Hành Sính là một cậu bé theo văn hóa punk(*) đang trong thời kỳ phản nghịch, cứ hùng hồn nói muốn nhảy lớp, muốn tốt nghiệp sớm một chút.
(*) Chỉ những khía cạnh văn hóa nghệ thuật theo chiều hướng nổi loạn, tự do, phản xã hội, theo chủ nghĩa cá nhân.
Ninh Tỷ cụp mắt xuống, nói cậu chọn ban Tự nhiên cũng có thể nhảy lớp.
Hành Sính im lặng một lúc lâu, nói rằng: "Anh ơi, cho em một cơ hội đi."
Sự rung động kỳ lạ đã nảy mầm trong giai đoạn khởi đầu như vậy, Ninh Tỷ không ngừng nhổ gốc, nhưng về sau tình hình đã trở thành cục diện mà anh không thể nào ngờ tới, cũng không thể cản được. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những tình cảm này đều hóa thành dây leo, cũng quấn quanh luôn cả chính anh.
Ninh Tỷ không lên tiếng, anh có thể cảm nhận lờ mờ được cơ hội mà Hành Sính nói nghĩa là gì, thế nhưng anh không có cách nào trả lời thẳng thắn, chỉ có thể dùng sự im lặng đáp trả.
Anh nhìn Hành Sính, nhìn vóc dáng cao to lớn bổng lên của cậu, nói vào năm học mới rồi nên đi cắt tóc, sau đó thì đóng cửa vào nhà.
Cuối cùng Hành Sính cũng không vung kiếm chém đứt tơ tình mà cạo thẳng đi luôn, còn làm kiểu tóc vô cùng thịnh hành của mấy cậu trai hồi ấy, để nhiều tóc ở giữa và cạo ngắn hai bên, thậm chí còn có anh chàng cạo thẳng một đường hoặc cạo theo chữ cái.
Hành Sính chọn cạo theo chữ cái, còn cạo rất mát tay, bên trái là chữ N còn bên phải là chữ X.
(*) Pinyin tên của Ninh Tỷ là [níngxǐ].
Hành Sính đang cảm thấy hụt hẫng tựa như thất tình, nhưng mà bản thân cậu cũng cảm thấy mình rất hợp mốt, chỉ vênh váo đáp lại một câu: "Ngầu."
Trước đây khi Hành Sính chưa lớn, cậu không hiểu gì cả, gan lớn cái gì cũng dám làm, còn khi mới biết yêu rồi, mỗi lần đối mặt với Ninh Tỷ lớn hơn mình ba tuổi, cậu lại thấy sợ hãi, sự ngầu lòi cũng xách dép chạy mất tăm.
Bây giờ Hành Sính đã lên lớp 11, vóc dáng cao lớn, các anh em xung quanh đứa nào đứa nấy đều nghe lời răm rắp, một năm nữa thôi là cậu sẽ thật sự trở thành một người đàn ông, mặt đối mặt với Ninh Tỷ có cảm giác cực kỳ chèn ép.
Hiện tại là giờ tự học buổi trưa, Ninh Tỷ cảm thấy nóng, quạt trong phòng học không thổi đến chỗ mình nên anh đành cắn răng ráng nhịn, cổ họng vô cùng khát nước, nhưng bình nước trong lớp đã uống hết rồi, khi nào tan học buổi chiều mới đi bê nước được.
Lớp Xã hội con gái nhiều hơn con trai, Ninh Tỷ lại là một chàng trai cao lớn, còn là vua phá lưới của đội trường, tế bào vận động có dư, dĩ nhiên trở thành người thường xuyên phải đi bê nước.
Cầm cự đến tan học xế chiều, gần đây nguồn cung cấp nước bị thiếu hụt, lớp học cả trường đều tranh nhau đi xếp hàng sớm để nhận bình nước.
Hôm nay cũng là Ninh Tỷ cùng một nam sinh khác đi bê nước, vừa mới đến cửa cầu thang thì thấy ở chỗ rẽ đã đặt một bình nước được bê lên sẵn, bên trên còn dán một tờ giấy ghi lớp 12-4.
Ninh Tỷ vừa nhìn thấy nét chữ này đã biết ngay người bê lên là ai.
Trên cả việc học hành, sức lực của Hành Sính có khi phải xếp top 3 trong lớp.
Ninh Tỷ bê nước về lớp rồi lắp vào máy nước, lấy một cốc nước uống hết một hơi, lại làm thêm bài tập. Anh xem đồng hồ, nhìn ra sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ.
Vị trí chỗ ngồi của lớp 12 là cố định, không cần thay đổi luân phiên mỗi tuần, chỗ của anh vừa vặn ở ngay bên cạnh cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy sân bóng rổ.
Gió mùa hạ hiu hiu, cây xanh tỏa bóng mát, sân bóng nền nhựa đỏ, mỗi sân đều kín người, sân huấn luyện của đội trường càng đông người chen chúc nhau xem đấu bóng hơn, nhưng khoảng cách quá xa, Ninh Tỷ không thấy rõ lắm người nào là Hành Sính.
Thời còn ngồi ghế nhà trường, bình thường chiều nào học sinh cũng mải mê chơi bóng không thiết tha gì về nhà ăn cơm tối, năm rưỡi vừa tan học là hớn hở chạy xuống sân bóng đấu một mất một còn. Nếu chiều không đấu được thì chơi một trận ra ngô ra khoai từ trưa, sau đó ôm cái bụng đói cả chiều, "sống" trong cái đói cồn cào kinh khủng khiếp.
Lớp Xã hội của anh có nữ sinh cầm sách vở tới hỏi bài, nhưng bây giờ Ninh Tỷ đang vội tới sân bóng đưa thẻ trường cho Hành Sính, muộn hơn sẽ làm lỡ giờ tự học buổi tối.
Bình thường tính tình Ninh Tỷ lạnh nhạt, không có nhiều tương tác với bạn cùng lớp, thế nhưng ngoại hình tuấn tú, cũng rất lịch sự với người khác, còn bê nước quét tước vệ sinh giúp lớp nên vẫn thu hút được sự quan tâm của các thiếu nữ.
Lúc ấy ở trường học có rất nhiều cô gái thích kiểu con trai lạnh lùng thế này, không cần nói chuyện, chỉ cần đứng nguyên một chỗ thôi cũng sở hữu một từ duy nhất, đẹp trai.
Người như Ninh Tỷ, mùa hè là máy điều hòa mát lạnh hình người, mùa đông là hoàng tử băng tuyết lạnh giá, thỉnh thoảng tan chảy tỏ ra chút cảm xúc nho nhỏ đều chỉ có Hành Sính nhìn thấy.
Đứng dậy cất thẻ trường vào trong túi, Ninh Tỷ khoác thêm đồng phục mùa thu mỏng manh, khẽ nói với cô nữ sinh kia: "Ngại quá, tôi phải xuống dưới một lát."
Phần lớn con gái tuổi này đều trong sáng đáng yêu, cô xấu hổ ấp úng nói: "Cậu muốn đi chơi bóng sao? Có thể đi cùng nhau không?"
Ninh Tỷ không lên tiếng, kéo khóa áo khoác lên trên, mặc đồng phục vô cùng nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "Tôi đi tìm em trai tôi."
Cô gái mỉm cười, "Là Hành Sính lớp 11 đó à? Không sao, tôi cũng đi xem chơi bóng, đi cùng nhau nhé?"
Ninh Tỷ cảm thấy không vấn đề gì nên gật đầu đồng ý, bên cạnh anh liền có một cô gái đi cùng xuống dưới tầng.
Bên này Hành Sính đang ném một cú ba điểm, đồng đội ở gần đó đang hò hét "Hành Sính mạnh mẽ lên".
Người phối hợp với cậu đã biến từ Ninh Tỷ thành Ứng Dự Thần, bỏ đi cái gọi là "thù riêng", hai người phối hợp với nhau vẫn rất ăn ý, nhưng so với Ninh Tỷ, độ ăn khớp giữa Ứng Dự Thần và Hành Sính vẫn chênh lệch rất nhiều.
Cùng là hậu vệ dẫn bóng, Ninh Tỷ có sở trường vừa phối hợp vừa hỗ trợ tấn công, Ứng Dự Thần thì có khả năng tấn công khá mạnh, dễ chiếm lấy spotlight của tiền đạo phụ, mà trùng hợp vị trí này là của Hành Sính.
Bóng xuyên qua rổ lưới, đội trường lại giành thêm được một điểm.
Hôm nay đối thủ đến trường họ chơi bóng là đội bóng trường cấp ba hàng xóm bên cạnh, cũng thường hay dẫn người đến. Nhà trường đã phê chuẩn, có thể nói là một trận đấu nhỏ, vừa khéo bọn họ đang học lớp 11, sở Thể dục thể thao Thành phố cũng cử người tới chọn học sinh làm vận động viên.
Đều là đám trẻ con sống trong cùng một khu nên việc chạm mặt nhau là khó tránh được, có mấy đối thủ Hành Sính đã từng gặp hồi còn đấu bóng rổ trên phố năm cấp 2. Thi đấu đường phố tự do hơn nhiều, trình độ và phong cách chơi bóng dữ dội quyết liệt ngang tài ngang sức với cậu.
Trước khi rời khỏi đội trường, Ninh Tỷ đã từng là đội phó, rất nhiều người lớp 11 cũng biết anh. Trong giờ nghỉ giải lao, bọn họ đã nhìn thấy Ninh Tỷ từ xa đến, ai ai cũng đều gọi một câu: "Anh Tỷ!"
Hành Sính trên sân quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Tỷ.
Bên cạnh còn có một cô gái đứng khá gần anh, trông rất giống chim nhỏ nép vào người, vô cùng xứng đôi.
Hành Sính nổi giận, nhưng bây giờ còn đang trên sân, tâm tình của cậu có liên quan đến sự sống còn của đội bóng, không thể lơ là, huống hồ người trên sân đấu rất lỗ mãng, cậu không thể nhìn tiếp nữa.
Ứng Dự Thần bên này đang giữ bóng, quả bóng rổ giống như dính chặt vào lòng bàn tay hắn, dao động lắc lư thế nào cũng đều không tuột khỏi tay, một quả bóng lại có thể bỡn cợt khiến đầu óc đối thủ choáng váng, tìm kiếm mục tiêu chuyền bóng ở khu vực tiến công bên ngoài.
Ánh mắt hắn âm thầm chuyển sang Hành Sính phía bên phải trong sân, Ứng Dự Thần quyết đoán nhấc cánh tay ném bóng, chớp nhoáng làm động tác giả bên trái, đối thủ liền chặn bên trái của hắn lại để phòng thủ!
Hắn nhanh chóng dẫn bóng xông ra từ phía bên phải rồi chuyền bóng cho Hành Sính, Hành Sính nhận bóng rồi xoay người, mũi chân đè lên vạch ném ba điểm.
Ứng Dự Thần ở gần đấy gọi: "Lùi lại một bước đi!"
Hành Sính nghe vậy, dẫn bóng bằng một tay, lùi lại phía sau, mũi chân không còn giẫm vạch nữa. Cậu nhảy lên, cơ thể hơi ngửa ra sau, phần cơ thắt lưng siết chặt, hoàn toàn dựa vào sức mạnh phần tay để ném!
Lúc này, hậu vệ bên đối thủ theo sau Hành Sính đang nhảy lấy đà, thay vì nhảy cao chặn bóng thì lại đụng vào tay cậu.
Lỗi va chạm(*), trực tiếp giành được thêm một điểm nữa.
(*) Chỉ những lỗi về sự va chạm giữa hai cầu thủ, va chạm xảy ra do một cầu thủ cố gắng có được lợi thế trong pha bóng đó. Như tình huống này có lẽ là lỗi khi ném (Shooting Foul) – Khi một cầu thủ phòng ngự va chạm với cầu thủ tấn công khi cầu thủ này đang ở tư thế ném rổ.
Dù Ứng Dự Thần có không ưa Hành Sính thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ, sự thù địch biến thành tình chiến hữu sâu sắc, cho dù Hành Sính có nhỏ hơn hắn nhưng khả năng đột phá trái bóng dập trời tắt đất thế này vẫn khiến hắn bái phục chịu thua, nắm chặt tay gào thét: "3+1(*)! Mẹ nó! Hành Sính!"
(*) Khi xảy ra lỗi va chạm như trên, nếu cú bóng của bên tấn công trúng rổ sẽ được cộng thêm một điểm do bên đối thủ phạm lỗi.
Những người còn lại của đội trường cũng hoan hô bên cạnh, hò hét theo sau: "Đỉnh của chóp!!!"
Còn có mấy anh em hệt như những người hâm mộ bóng đá, tất cả khẩu hiệu hét lên đều là: "Anh Sính anh Sính! Anh giỏi! Anh giỏi nhất! Mạnh mẽ vang dội! Vẫy vùng nghìn dặm xa làm chi!(*)"
(*) Bốn câu trên khi đọc Hán Việt sẽ như sau: Nhĩ hành, nhĩ tối hành, lôi lệ phong hành, thiên lý bất lưu hành!" Câu khẩu hiệu này có sử dụng hình thức chơi chữ. Chữ 行[xíng] vừa là chữ Hành trong tên Hành Sính, vừa có nghĩa là tài giỏi. Còn câu "Thiên lý bất lưu hành" được trích từ bài thơ Hiệp khách hành của Lý Bạch.
Hành Sính nghe thấy mà nhiệt huyết sôi trào, còn rất xúc động, nhưng mà sao trận đấu này có thể gọi là 'vẫy vùng nghìn dặm xa' được?"
Ninh Tỷ ở bên cạnh vừa nghe vừa cười thầm, ngoài mặt thì vẫn sa sầm không lên tiếng, anh cảm thấy mình thật sự già rồi, đàn em nhỏ hơn một lớp trông có sức sống hơn mình nhiều. . ngôn tình hay
Trước đây khi Hành Sính mới vào đội trường, mấy thằng nhóc này còn hô cái gì mà hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân(*), thế nhưng vừa mới hô không biết đọc chữ "bắt đầu" kiểu gì mà nghe thành chữ "chết". Hành Sính gân cổ họng ồm ồm mắng, chết ngay từ bước chân đầu tiên thì hô cái gì nữa?
(*) Tục ngữ Trung Quốc, chữ 始 [shǐ] (bắt đầu) có cách đọc na ná với chữ 死 [sǐ] (chết).
Ứng Dự Thần đi qua vỗ bả vai cậu, "Hành Sính! Con trai làm tốt lắm! Vẫn đúng là rất đỉnh!"
Hành Sính tránh bàn tay của hắn, ngay trước mặt Ninh Tỷ được tung hô thế này khiến cậu có hơi hồi hộp: "Cũng tạm thôi."
Đàn ông không được phép nói hai chữ không thể, chỉ cần anh của cậu đứng xem, trận bóng này nhất định phải đấu thắng.
Sau khi cắt đứt một pha bóng tấn công của cầu thủ bên phe kia, Ứng Dự Thần dừng lại, nhảy ném và ghi được hai điểm, dần rút ngắn được khoảng cách điểm số. Nhưng lúc này, tỉ số giữa hai phe vẫn chênh nhau sáu điểm, chỉ còn tám phút nữa là kết thúc trận đấu.
Huấn luyện viên đội trường bên kia ra hiệu cho trọng tài tạm ngưng, có lẽ muốn tìm chiến thuật kéo dài thời gian.
Hai nhóm đều đứng tụm lại vạch ra chiến thuật ở trên sân, thời gian tạm ngưng chỉ có bốn mươi giây, huấn luyện viên cũng đỏ mặt tía tai, nói chuyện thôi mà như hét, mấy thằng nhãi con ầm ĩ quang quác lại, hoàn toàn không dọa nạt được.
Trên sân còn có thành viên dự bị đang luyện ném bóng, một cầu thủ bên kia đập bóng lên bảng rổ, nện mạnh tới nỗi khung bóng rổ lung lay...
Cậu ta nhảy bật lên muốn thực hiện một cú Alley-oop(*), kết quả cầm không chắc, quả bóng đập thẳng lên đầu Ninh Tỷ!
(*) Chỉ hành động của một cầu thủ nhảy lên bắt bóng và cho luôn vào rổ.
Hai người bỗng nhiên cứ thế đứng ôm nhau, áo bóng rổ ma sát lên đồng phục, Hành Sính cúi đầu, cánh tay màu lúa mạch ôm lấy Ninh Tỷ đang đứng không vững, siết chặt anh vào lồng ngực.
Trong nháy mắt Ninh Tỷ đầu đau nhức, bị chấn động đến mức hai mắt tối sầm, cằm dán lên bả vai Hành Sính, tiếng thở gấp ồ ồ bên tai, sự sốt sắng và nóng rực trên người thiếu niên gần như sắp thiêu cháy anh.
Anh còn chưa được ôm ổn định lại, cảnh trên sân đã trở nên hỗn loạn tức thì, những người vây xem xung quanh hét ầm lên, chỉ thấy Hành Sính sầm mặt bị một đám người kéo ra, hai mắt cậu đỏ sậm, ra sức giãy giụa vùng ra ngoài!
Những cậu trai đang độ tuổi này, phần lớn là vì người trong lòng, không thì là do những cuộc đấu thể thao mà xảy ra xung đột, mẹ kiếp khéo thật, ngọn lửa của Hành Sính bùng lên bởi cả hai lý do này.
Đồng đội bên kia không rõ tình huống cũng vội vàng lũ lượt kéo nhau đến chỗ người đập bóng!
Người kia gân cổ họng rống lên: "Hành Sính! Ông đây là muốn đập mày, mẹ nó tao chỉ đập lệch thôi, làm sao?"
Bên này đội trường cũng không cam lòng yếu thế mà hét lên: "Thằng chó!"
Hành Sính nhận ra tên này, trước đây trong trận bóng đường phố hồi cấp hai, hai người họ đã từng đối đầu, tên này hoàn toàn chẳng là cái đếch gì, thích ném đá giấu tay trên sân, chỉ có kỹ năng làm kẻ ngáng chân là người khác không sánh bằng!
Ứng Dự Thần còn cưng chiều anh trai của cậu hơn, tính khí cũng thay đổi, chẳng những không đi cản Hành Sính lại mà còn đứng ôm bóng trong tay mắng chửi, không ngờ nhìn thấy huấn luyện viên và trọng tài đến cản, Hành Sính giật luôn quả bóng rổ trong tay hắn, quyết định đập thằng ranh kia một trận ra bã!
Huấn luyện viên đội trường thấy không cản được, hét lên một tiếng: "Dừng lại hết cho tôi!"
Trọng tài cũng tuýt còi, âm thanh chói tai đâm vào tai mỗi người có mặt ở đây, trọng tài giơ tay làm động tác, cả hai bên đều bị phạt!
Hành Sính và người đập bóng vào Ninh Tỷ ăn liên hoàn lỗi kỹ thuật(*) bị phạt rời sân, kết thúc vai trò thi đấu luôn.
(*) Technical Foul: Sự vi phạm hay các hành vi sai trái như đu rổ, chửi mắng trọng tài, gây gổ với đội bạn...đều ảnh hường xấu tới trận đấu. Một lỗi kỹ thuật được tính bằng hai lỗi cá nhân thông thường.
Việc ghi điểm cho đội trường bọn họ chủ yếu phụ thuộc vào hiệp cuối cùng Hành Sính có chơi tốt hay không, có xuất thần hay không, bây giờ kết cục như này không đấu được nữa, chỉ dựa vào một mình Ứng Dự Thần vẻ ngoài hiền lành ngoan ngoãn thế này thì còn chơi gì nữa?
Hành Sính lau mặt, ánh mắt toát ra vẻ tàn bạo giết lần lượt từng gương mặt của mỗi thành viên đội đối thủ một lần, cậu cắn răng nhìn Ninh Tỷ, lên kế hoạch cho ba đồng đội còn lại mới thoáng bình tĩnh lại, nói với Ứng Dự Thần: "Hiệp cuối cùng, anh tập trung vào phản công nhanh, quây rổ..."
Cậu còn chưa dứt lời, Ninh Tỷ đứng bên cạnh đã cắn cổ áo, nhấc cánh tay lên kéo khóa xuống, túm lấy vạt áo hơi ngửa đầu ra sau, cởi luôn áo khoác đồng phục ra ngoài, lộ ra áo phông trắng bên trong.
Trán Ninh Tỷ vẫn còn rịn mồ hôi, có lẽ do vừa bị đập trúng nên đổ mồ hôi lạnh.
Anh hơi lắc đầu, giơ tay đẩy Hành Sính qua một bên che chở, giọng điệu lạnh lùng: "Em đứng sang một bên đi."
Ứng Dự Thần thấy thế liền hiểu rõ ý định của anh, tâm trạng thở phào một hơi, ném thẳng quả bóng đồng đội chuyền tới cho Ninh Tỷ. Anh vững vàng nhận bóng rồi ôm vào trong ngực.
Ninh Tỷ đứng ở đó, sau lưng là Hành Sính, trước mặt là năm đối thủ của trường ngoài.
Anh mặc áo phông trắng, chân đi giày thể thao, mép ống quần thể dục xắn lên một chút, làn da trắng trở nên hơi chói mắt dưới ánh mặt trời, mắt hai mí nhỏ hẹp, một đôi mắt vừa sâu thẳm vừa quyến rũ, cần cổ mướt mồ hôi, phác họa rõ nét đường cong...
Ninh Tỷ tiến về phía trước, ngoảnh mặt sang một bên nói với huấn luyện viên: "Em thay Hành Sính."
Trong đội trường có vài thành viên cũ, trước đây thường xuyên chơi bóng cùng Ninh Tỷ, chứng kiến cảnh này, họ hưng phấn điên cuồng vung vẩy chiếc khăn mặt trong tay.
"Phắc, Ninh Tỷ ra sân rồi!"
___
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tỷ mạnh mẽ lên, phải máu lạnh độc ác tàn bạo xử bọn họ! *khua chiêng gõ trống*