Edit: Frenalis
Chu Lạc Sâm hôm nay cực kỳ ít nói. Trước đây anh đã là người ít nói, bây giờ lại càng im lặng, buồn đến chết đi được.
Trên đường lặng lẽ trở về biệt thự của anh ở Dĩnh, Phương Y xách túi đi theo sau anh, nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc của anh, lại có một cảm giác "anh ấy đang không vui".
Cảm giác này thật khó hiểu, trên đời này có bao nhiêu chuyện có thể khiến Chu Lạc Sâm buồn phiền chứ? Anh không hề biểu hiện ra ngoài, cô chỉ cảm nhận được bằng trực giác, có thể là không chính xác.
Nhưng không hiểu sao, Phương Y vẫn bước tới nắm tay anh, hỏi: "Anh không vui à?"
Chu Lạc Sâm dừng bước, lẳng lặng lắc đầu, quay mặt đi cười nói: "Sao, không nói chuyện với em thì em nghĩ anh không vui sao? Anh chỉ đang nghĩ, em đã đến tận cửa rồi, tối nay anh nên làm gì đây." Nói xong, anh nhìn thấy cô đỏ mặt chạy nhanh về phía cổng, độ cong khóe miệng của anh cũng theo bóng dáng cô rời đi mà dần biến mất.
Vào nhà, cảm giác ấm áp ùa vào, Phương Y ngạc nhiên nhìn xung quanh, hỏi anh: "Anh bật máy sưởi à? Ấm quá."
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Trung tâm sưởi ấm."
Phương Y ngạc nhiên: "Khu biệt thự này cũng có trung tâm sưởi ấm ư?"
Chu Lạc Sâm nhướng mày nhìn cô, như đang hỏi tại sao cô lại nghĩ nơi này không có trung tâm sưởi ấm. Phương Y trả lời: "Năm ngoái đến đây là bật máy sưởi ở trong nhà, lúc đó không thấy có trung tâm sưởi ấm, nên em cứ nghĩ là không có."
Chu Lạc Sâm gật đầu coi như đáp lại, xách cái vali của cô mang lên lầu hai: "Anh đi giúp em để hành lý, em ngồi nghỉ một lát đi."
Thực ra Phương Y muốn đi theo, vì cô muốn thuận tiện thu dọn lại một chút, nhưng lời anh nói đã ngăn cô lại, cô không tiện đi nữa.
"...... Vâng." Cô khô khốc trả lời một tiếng khi bóng dáng anh đã biến mất trên lầu hai, cô gãi gãi đầu đi vào phòng khách nghỉ ngơi, ngồi xuống sofa nhìn chung quanh.
Chu Lạc Sâm mãi không xuống, Phương Y đợi nửa ngày sốt ruột, cuối cùng vẫn chạy lên tìm anh.
"Lạc Sâm, anh......" Cô tìm vào phòng ngủ, thấy anh ngồi trên mép giường trầm tư, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm, trên mặt không có biểu cảm gì. Thấy anh như vậy, vừa mới nói một nửa liền dừng lại.
Chu Lạc Sâm vẫn an tĩnh ngồi đó như không nghe thấy tiếng cô. Anh không hề động đậy, chiếc kính không gọng trên sống mũi cao trượt xuống một chút, anh đưa tay đẩy lên, ánh mắt tập trung cũng phân tán ra, sau đó nhìn thấy Phương Y.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phương Y, cảm xúc tĩnh lặng trên người Chu Lạc Sâm biến mất hoàn toàn không còn sót lại chút gì, anh mím môi mỉm cười, vẫy tay về phía cô: "Lại đây."
Phương Y ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lần này Chu Lạc Sâm không phủ nhận, anh gật đầu: "Có hơi khó chịu, nhưng mà không sao, em đừng lo."
Phương Y nói: "Anh uống thuốc chưa?" Cô đưa tay lên định thử nhiệt độ trên trán anh, anh né tránh giữ chặt tay cô: "Tối nay em muốn ăn gì, hôm nay là đêm Bình An, ngày mai là Giáng Sinh, em đến thật đúng lúc."
Phương Y cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo càng thêm rạng rỡ dưới nụ cười, hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng đáng yêu: "Em đến cũng vì chuyện này, năm ngoái chúng ta đã không đón Giáng Sinh cùng nhau, năm nay em muốn ở bên anh."
Chu Lạc Sâm là người ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài anh có vẻ là người lạnh lùng vô tình, nhưng trong tình cảm với Phương Y, anh lại thể hiện rất sâu sắc.
Anh làm người rất khôn khéo, trong cuộc sống và công việc đều nghiêm túc và có nguyên tắc, đối với người lạ không quá xa cách cũng không quá thân thiện, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Một người như vậy, đáng lẽ ra sẽ không bao giờ phạm sai lầm, nhưng thực tế lại chơi anh một vố lớn.
Chu Lạc Sâm không biết nghĩ gì, đột nhiên thốt lên một câu "Anh không tin", khiến Phương Y khó hiểu hỏi anh: "Tại sao anh lại không tin?"
Chu Lạc Sâm bỗng hoàn hồn, trầm ngâm một chút, ngữ khí hoà hoãn nói: "Vì em chưa tặng quà Giáng Sinh cho anh."
Phương Y bán tín bán nghi nhìn anh một hồi, không tìm ra sơ hở nào trên mặt anh, đành phải nói: "Em đúng là không mang quà, nhưng mà......" Cô lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ tinh xảo từ trong túi, mở ra cho anh xem, "Cái này cũng coi như bất ngờ chứ?"
Chu Lạc Sâm nhìn chiếc nhẫn nam trong hộp trang sức, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Phương Y thấy vậy rất hài lòng: "Em còn tưởng sẽ không có ngày này đâu, vậy mà lại thấy được biểu cảm này trên mặt anh, coi như chuyến đi này không uổng công." Cô tháo chiếc nhẫn ra, cầm tay trái anh lên đeo vào ngón áp út, "Dù ở thành phố Cảng không thể đeo, nhưng đây là ở Dĩnh, chúng ta là vợ chồng, đeo vào không sao chứ?" Cô lắc lắc tay trái trước mặt anh, chiếc nhẫn anh tặng cô trên ngón áp út sáng lấp lánh, vậy mà anh chưa từng phát hiện ra.
"Sao anh không nói gì?" Phương Y tò mò hỏi, "Anh chê nhẫn xấu à? Em xem một vòng, chỉ thấy kiểu dáng này là đẹp, thương hiệu này cũng không rẻ, cũng xứng với thân phận của anh. Nhãn hiệu anh tặng em, em mua không nổi, em nghèo, anh đừng chê."
Chu Lạc Sâm một lúc sau mới miễn cưỡng trả lời: "Vậy thì anh đành phải cố mà mang."
Phương Y không nhịn được cười, chụp lấy tay anh: "Được voi đòi tiên."
Chu Lạc Sâm hỏi cô: "Em tiêu bao nhiêu cứ quẹt thẻ của anh. Anh không có thói quen để phụ nữ tiêu tiền, nhất là phụ nữ của mình."
PhươngY ôm cổ anh: "Còn phân biệt của anh của em à? Của em là của anh, của anh là của em. Đợi em tiêu hết tiền rồi lại đến xin anh."
Chu Lạc Sâm bất đắc dĩ cất thẻ đi, đây đã là lần thứ ba cô từ chối thẻ của anh. Trên đời này chắc không tìm được người thứ hai như cô.
"Tối nay anh đưa em đi ăn đồ địa phương nhé." Chu Lạc Sâm đổi chủ đề, "Lần trước em đến vội quá, chưa kịp đi chơi đâu. Gần đây anh cũng rảnh, đưa em đi dạo."
Phương Y đầy miệng đồng ý, nhào tới ôm anh hôn mấy cái. Mặt anh đầy dấu son môi đỏ của cô, cổ áo sơ mi trắng cũng dính một ít. Đợi hai người chơi đùa chán chê, lúc anh đi thay đồ mới thấy "tác phẩm" của cô.
Chu Lạc Sâm dùng ngón tay miết nhẹ, dấu son môi hoàn chỉnh trở nên mờ ảo, nhưng vẫn còn nhìn ra được. Chiếc áo này không thể mặc ra ngoài được rồi.
Cởi bỏ cúc áo, anh bước vào phòng thay đồ. Phương Y đã thay đồ xong đang đợi dưới lầu. Tầng hai chỉ còn mình anh, anh bước đi rất nhẹ không một tiếng động, giống như tâm trạng hiện tại của anh, nhẹ đến không chịu nổi bất cứ thứ gì nặng nề.
Đường phố đêm Bình An có rất nhiều cặp tình nhân, quảng trường cũng có nhiều người bán táo bình an và hoa Giáng Sinh. Phương Y khoác tay Chu Lạc Sâm đi trên phố mùa đông lạnh lẽo. Ánh trăng treo cao, những ngôi sao lấp lánh xung quanh, thời tiết đẹp như vậy thật hiếm thấy.
"Còn chưa đến à?" Phương Y mặc hơi mỏng, đi một lúc đã lạnh run. Chu Lạc Sâm bị hỏi nhiều quá, liền cởi áo khoác choàng lên vai cô, mặc kệ cô từ chối thế nào cũng không lấy lại.
"Lạnh thế này, anh chỉ mặc một bộ vest sao được." Phương Y kiên quyết muốn trả lại áo, "Em không lạnh."
Chu Lạc Sâm ôm lấy vai cô, mặc kệ ánh mắt của người qua đường, chỉ vào một khách sạn cách đó không xa: "Đến rồi, ở đó. Đoạn đường này đặc biệt, không cho xe chạy vào, nhưng nhà hàng này là ngon nhất ở Dĩnh."
Phương Y bị anh làm cho quên cả chuyện trả áo, nhìn sang bên kia tấm tắc: "Luật sư Chu thật lợi hại, không chỉ hiểu luật mà còn sành ăn."
Chu Lạc Sâm bước nhanh hơn cùng cô đi về phía khách sạn. Vừa vào đã có người ra hỏi đặt chỗ chưa, Chu Lạc Sâm báo tên, đối phương lập tức cúi đầu chào, dẫn họ vào phòng riêng.
Phương Y nói: "Nhiều người thế này, chắc khó đặt chỗ lắm."
Chu Lạc Sâm không trả lời, người trả lời là cô phục vụ: "Dù đông khách đến mấy cũng phải giữ chỗ cho luật sư Chu chứ ạ." Cô ấy cười rất nịnh nọt.
Chu Lạc Sâm ôn hòa gật đầu xem như đáp lại sự nhiệt tình của đối phương, Phương Y cũng cười cười, không nói nữa.
Đến phòng riêng, cô phục vụ đi rồi, Phương Y mới nói: "Đi với người nổi tiếng thật thích, đi đâu cũng có phòng riêng."
Chu Lạc Sâm không nói gì, cúi đầu xem điện thoại. Phương Y thấy đó là giao diện tin nhắn, không biết anh đang nhắn tin cho ai.
Một lát sau, Chu Lạc Sâm cất điện thoại nói với cô: "Anh ra ngoài gọi điện, em uống nước trước đi." Nói xong, không đợi cô trả lời đã mở cửa đi ra.
Phương Y rụt tay về, ghé vào bàn nghịch khăn giấy. Đợi một lúc lâu mới thấy Chu Lạc Sâm quay lại, sắc mặt anh kém hơn lúc đi rất nhiều, như có điều gì phiền muộn.
"Vẫn không thoải mái sao?" Phương Y chỉ biết hỏi vậy.
Chu Lạc Sâm chỉ gật đầu không nói cụ thể, buồn bã đến nỗi Phương Y cũng không còn tâm tình đón đêm Bình An.
Buổi tối đáng lẽ rất vui vẻ, vì sự trầm mặc khác thường của Chu Lạc Sâm mà trở nên mất vui. Anh không nói gì, Phương Y cũng không đoán mò. Cô thậm chí không biết anh về Dĩnh làm gì, trước khi đi cũng chỉ nói là công việc. Mấy ngày rồi không thấy về, gần đến Giáng Sinh, cô mới mang ít đồ đến tìm anh.
"Haiz." Phương Y dựa vào lưng ghế xe nhỏ giọng thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không khí Giáng Sinh rộn ràng và những cặp tình nhân qua lại, trong lòng dâng lên sự uỷ khuất cùng chua xót, mắt cay cay muốn khóc nhưng cố nhịn xuống.
Chu Lạc Sâm nghe thấy tiếng thở dài, xoa thái dương rồi tấp xe vào lề đường. Từ đây đi tiếp là cây cầu lớn, dưới cầu là dòng sông chưa đóng băng, trên cầu giăng đầy đèn màu rất đẹp, có không ít cặp tình nhân đang tay trong tay đi dạo.
Thấy xe dừng lại, Phương Y ngơ ngác hỏi: "Anh muốn đi vệ sinh?"
Vẻ mặt Chu Lạc Sâm kỳ lạ, lắc đầu rồi xuống xe.
Phương Y bất đắc dĩ đành phải theo xuống. Xuống xe mới biết anh không phải muốn đi vệ sinh, mà lại nắm tay cô đi về phía cây cầu, giống như bao cặp đôi khác đi dạo.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Chu Lạc Sâm nắm tay cô bước chậm rãi. Dù anh không nói gì, Phương Y cũng không còn buồn nữa.
Cô ngửa đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, đổi từ nắm tay sang khoác tay, lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Cô nhìn anh chăm chú nhẹ giọng nói: "Mặc kệ tại sao hôm nay anh kỳ lạ như vậy, nhưng em vẫn ở đây, sẽ luôn bên anh."
Chu Lạc Sâm có khoảnh khắc ngẩn người, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Sự bình thường này là thật, không còn cố gồng mình tỏ ra như không có chuyện gì nữa, cuối cùng cũng để lộ một chút suy sụp.
Căng thẳng và gồng mình quá lâu, cuối cùng cũng vỡ vụn sau câu nói của cô, buông bỏ mọi phòng bị.
Chu Lạc Sâm khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng Phương Y đã nhìn ra anh không muốn nói. Cô không muốn anh khó xử, nên đã lên tiếng trước: "Chúng ta đến đằng kia xem đi, đông người quá."
Hơi thở của cô vì lạnh mà thành sương trắng, làn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, thổi bay tóc mái xinh đẹp của cô. Dù tóc có rối, cô vẫn xinh đẹp động lòng người, khiến anh không nỡ buông tay.
"Được." Anh đáp ứng, cùng cô đi về phía đó. Cả hai đến gần mới thấy có một cặp đôi đang cãi nhau. Chàng trai quỳ xuống cầu xin cô gái tha thứ, cô gái mắt đỏ hoe trách móc anh ta. Nghe nội dung thì hình như chàng trai làm mất món quà cô gái tặng, còn rơi xuống sông. Đó là món quà cô gái dành dụm tiền mấy tháng mới mua được, nên rất đau lòng.
Chàng trai nghe cô gái nói mà rơi nước mắt, có vẻ cũng rất hối hận vì sự bất cẩn của mình. Cả hai đều còn là sinh viên, việc xót tiền cũng là điều dễ hiểu. Nhưng đây là ngày vui, đồ đã mất rồi, hà cớ gì làm hỏng tâm trạng, ồn ào đến vậy?
Phương Y không hiểu, bèn hỏi Chu Lạc Sâm. Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Giống như tranh tụng vậy, mỗi người có yêu cầu và quan tâm khác nhau."
Phương Y gật đầu nửa hiểu nửa không, rồi ngẩng lên hỏi: "Anh thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?"
Chu Lạc Sâm mím môi, trầm mặc một lát mới đáp: "Một chút."
"Còn đau không?" Phương Y hỏi.
"Đau?" Chu Lạc Sâm lẩm nhẩm cái từ này, như thể vừa thốt ra đã cảm thấy đau nhói ở đâu đó trong cơ thể. Khoảnh khắc ấy, anh hiểu ra rằng dù cố tỏ vẻ không hối hận hay sợ hãi, nhưng anh vẫn có những cảm xúc đó.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa chắc chắn những gì mình biết hôm nay có phải là sự thật hay không. Anh muốn đi làm xét nghiệm, nếu đúng là sự thật, có đau đớn thêm nữa cũng chẳng muộn.
"Anh ổn rồi." Anh lấy lại vẻ ung dung thường ngày, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em thật tốt với anh."
Phương Y cười né tránh sợ bị người khác nhìn thấy, giọng kéo dài khoa trương: "Giờ mới biết em tốt với anh à? Mà thôi, anh làm nhiều cho em như vậy, em chỉ có thể đối tốt với anh một chút, vẫn là quá nhỏ bé."
Chu Lạc Sâm tạm dừng một hồi, đột nhiên quay sang đối mặt với cô, ôm eo kéo cô lại gần, hôn lên môi cô. Nụ hôn nhanh chóng trở nên nồng nhiệt, hoàn toàn không để ý xung quanh toàn là các cặp tình nhân đang đi dạo đêm Bình An. Sự táo bạo đó khiến Phương Y xấu hổ không thôi.
Lúc đầu Phương Y không nhịn được mở mắt nhìn những người qua đường đang nhìn họ với ánh mắt khác lạ, còn ngại ngùng từ chối đẩy anh ra, nhưng chẳng mấy chốc anh đã đưa tay che mắt cô lại. Cô không thể làm gì khác ngoài việc chìm đắm vào thế giới riêng của hai người, cảm nhận hơi ấm hiếm hoi giữa mùa đông.
Dần dần, xung quanh yên tĩnh lại. Một lúc sau, có tiếng vỗ tay vang lên đều đặn. Tiếng vỗ tay này khiến Phương Y không chịu đựng được nữa, đẩy Chu Lạc Sâm ra rồi kéo anh chạy.
Chờ hai người trở lại xe, Phương Y xấu hổ và giận dữ muốn chết. Cô ôm mặt nhìn ra ngoài, thấy vẫn còn một số người chỉ trỏ về phía xe họ.
Đây là chiếc xe Chu Lạc Sâm mới mua, chiếc Bentley này còn đắt hơn chiếc Jaguar của Lê Giai Hiên. Có lẽ anh đã có ý định đổi xe từ khi nhìn thấy Lê Giai Hiên khoe chiếc Jaguar với Phương Y dưới văn phòng.
"Đi thôi." Phương Y cắn môi nói, "Lúc nãy không có cảm giác gì, bây giờ lên xe rồi mọi người lại nhìn mình với ánh mắt bất thiện thế nhỉ?"
Chu Lạc Sâm ngắn gọn đáp: "Ghen tị."
Phương Y bật cười: "Thôi đi, anh nghĩ xấu cho người ta quá rồi. Em thấy họ nhìn mình vì nghĩ em chỉ là một trong số những người phụ nữ của anh, không có cái cảm giác chân ái rung động như lúc trên cầu."
Chu Lạc Sâm không nói gì, lặng lẽ lái xe rời khỏi đám đông, nhanh chóng về nhà.
Phương Y nhận ra anh lái xe rất nhanh, không khỏi nhắc nhở: "Anh lái chậm thôi, bình tĩnh, an toàn là trên hết."
Chu Lạc Sâm chỉ đáp lại hai từ: "Sốt ruột."
Phương Y nhìn anh khó hiểu, không tài nào nghĩ ra anh đang sốt ruột chuyện gì. Nhưng khi về đến nhà, vào phòng, cô mới biết.
Đêm Bình An đó, Phương Y bị Chu Lạc Sâm "hành hạ" đến gần như kiệt sức. Sáng hôm sau khi anh rời đi, cô gần như không dậy nổi, nên đã từ chối lời mời ăn sáng của anh, để anh tự đi.
Anh đi rồi, Phương Y ngủ thêm một giấc, đến gần trưa mới lờ mờ tỉnh dậy. Chiếc giường lớn mềm mại dễ chịu, cô dù tỉnh cũng không muốn dậy, sức cám dỗ của chăn ấm mùa đông quả thật quá lớn.
Tuy không muốn rời giường, nhưng Phương Y không quên ông xã danh chính ngôn thuận của mình. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh nhưng không thấy hồi âm, lại nhắn thêm một tin nữa vẫn không thấy.
Cô nghĩ, có lẽ anh đang bận không tiện trả lời? Vậy thì cô chờ thêm chút nữa.
Chờ mãi đến trưa, cô đã dậy rửa mặt xong mà vẫn không thấy tin tức gì từ anh.
Cuối cùng Phương Y đành phải gọi điện cho anh. Chuông đổ hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói đều đều của Chu Lạc Sâm vang lên: "Tỉnh rồi à?"
Phương Y đáp: "Ừm, sao anh không trả lời tin nhắn?"
Bên kia im lặng một lát, chắc là đang lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Một lúc sau mới đáp lại: "Vừa nãy ở trên lầu hai không mang điện thoại theo. Em đói chưa? Anh về ngay đây."
Phương Y ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
Chu Lạc Sâm nhìn xung quanh, báo địa chỉ rồi cúp máy.
Lúc này anh đang ở căn nhà của Chu gia tại Dĩnh. Nơi đây không còn dấu vết người ở, mẹ kế ra nước ngoài cùng Chu Mạn Mạn du học, bản thân anh ở thành phố Cảng, còn Chu Trí Hành đang ngồi tù, căn nhà này gần như bị bỏ hoang.
Chầm chậm bước ra khỏi phòng Chu Trí Hành, Chu Lạc Sâm cất túi trong suốt đã niêm phong kỹ vào túi áo khoác, đeo găng tay da đen, bước nhanh xuống lầu, không ngoảnh lại mà rời khỏi căn nhà.
Nơi anh đến tiếp theo là trung tâm xét nghiệm ADN.