Edit: Frenalis
Đêm đó, Hình Tứ đưa Phương Y về khách sạn. Hai người ngồi riêng trong một chiếc xe, Phương Y cảm thấy không thoải mái.
Lén liếc nhìn cấp trên trầm mặc và nghiêm trang, Phương Y lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Lạc Sâm, chỉ đơn giản là muốn hỏi anh tại sao lại về trước, cô thấy không yên tâm. Chu Lạc Sâm luôn đối xử tốt với cô, cô có lý do để tin, nếu không có chuyện gì đặc biệt, anh sẽ không bỏ cô lại.
Khi Phương Y đang soạn tin nhắn, xe dừng lại vì đèn đỏ. Hình Tứ bật nhạc trong xe, thuận thế nhìn sang Phương Y, thấy cô đang lén lút nhắn tin.
Anh ta trầm ngâm một lát, rồi nói: "Tôi nghĩ tốt nhất em không nên liên lạc với cậu ấy lúc này."
Phương Y dừng lại, nghiêng đầu hỏi anh một cách khó hiểu: "Tại sao?"
Hình Tứ lái xe qua ngã tư khi đèn xanh bật lên, vừa nhìn những cửa hàng san sát xung quanh vừa nói: "Cậu ấy có việc gấp phải đi, giờ chắc cũng chưa về khách sạn, tôi nghĩ em cũng không muốn làm phiền cậu ấy đâu."
Phương Y mím môi, xóa tin nhắn định gửi đi, ngoan ngoãn không tiếp tục nhắn tin nữa.
Hình Tứ hài lòng mỉm cười: "Tối nay chỉ ăn có chút đồ, có đói không?"
Phương Y nói: "Không đói." Nhưng ngay sau đó, bụng cô kêu lên ọc ạch, như phản lại lời nói của cô.
Phương Y xấu hổ im lặng, Hình Tứ không nói gì, dừng xe trước một quán ăn nhỏ: "Ăn tạm chút gì đi, tôi cũng không quen chỗ này, thấy quán này có vẻ ổn."
Phương Y vội nói: "Không cần đâu luật sư Hình, tôi về khách sạn tự tìm đồ ăn cũng được."
Hình Tứ không nói gì, trực tiếp xuống xe, mở cửa ghế phụ cho cô: "Xuống xe đi."
Thấy cấp trên kiên trì, Phương Y đành phải xuống xe đi theo anh ta vào quán.
Quán ăn được trang trí khá đẹp, không gian yên tĩnh và tao nhã, nhưng khi vào trong mới phát hiện khách ở đây đều là các cặp đôi, nam nữ ngồi thành từng bàn, cô và Hình Tứ đến đây rất dễ bị hiểu lầm.
"Kính chào quý khách." Nhân viên phục vụ tiến đến chào đón, "Xin mời hai vị vào trong."
Phương Y vẫn còn do dự, nhưng Hình Tứ đã đi vào, cô không thể kéo anh ta ra nên đành phải đi theo.
Hai người tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống, Hình Tứ nhận thực đơn từ nhân viên rồi đưa cho Phương Y, Phương Y lại đưa lại cho anh ta: "Luật sư Hình cứ gọi món, tôi không kén ăn."
Hình Tứ cũng không từ chối, xem qua thực đơn rồi nhanh chóng gọi vài món ăn cơm canh.
"Thời gian còn sớm, em không cần gấp gáp." Anh ta nhìn đồng hồ nói với Phương Y.
Phương Y ngừng nghịch điện thoại, cười gượng, trông có vẻ rất câu nệ.
Hình Tứ quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô, thu hết những thay đổi nhỏ trên nét mặt cô vào đáy mắt, không khỏi cảm thấy buồn bã, nét mặt cũng không còn điềm tĩnh như trước, ít nhiều có chút mất mát.
Phương Y bận tâm đến sự lúng túng của mình, không để ý đến sự thay đổi của anh ta, cố gắng kìm nén hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn vào điện thoại khi nhân viên phục vụ rót trà cho họ.
Hình Tứ định nói gì đó để làm không khí thoải mái hơn, nhưng anh ta nhận ra mình không biết nên nói gì. Là một luật sư, tài ăn nói là điều kiện cơ bản, nhưng anh ta cũng có lúc không biết nói gì, thật là... xấu hổ.
Một lúc lâu sau, đến mức Phương Y bắt đầu cố gắng tìm chủ đề, Hình Tứ mới lên tiếng: "Đang xem gì vậy?" Anh ta nhìn vào điện thoại của cô.
Phương Y đang loay hoay không biết nên nói gì với anh ta, giờ có chủ đề liền lập tức trả lời: "Xem tin tức và thời tiết, thành phố Cảng đang có tuyết rơi, tuyết rơi nhiều lắm." Cô tìm thấy vài bức ảnh thành phố phủ đầy tuyết đưa cho Hình Tứ xem, phấn khích nói: "Hiếm khi thành phố Cảng có tuyết lớn như vậy, tôi muốn về xem thử."
Hình Tứ nói theo: "Tuyết lớn như vậy, chắc có thể nặn người tuyết."
Phương Y liên tục gật đầu: "Tôi có thể ra ngoài nặn người tuyết!" Cô cười tươi cong đôi mắt, nói đến vui chơi vẻ mặt rất cao hứng, rốt cuộc vẫn là một cô gái trẻ.
Cảm xúc bồn chồn vừa rồi của Hình Tứ cũng dần dần lắng xuống, thanh âm trong trẻo nói: "Nhưng còn vài ngày nữa mới về, sợ rằng tuyết trong thành phố sẽ tan hết."
Phương Y có chút thất vọng: "Luật sư Hình nói đúng, thành phố lớn dọn tuyết rất nhanh, nếu không giao thông sẽ bất tiện..."
Hình Tứ không nỡ thấy cô không vui, lên tiếng an ủi: "Trong khu dân cư chắc không nhanh như vậy đâu, chỗ em ở sẽ vẫn còn tuyết."
Phương Y gật đầu, vuốt tóc không nói gì, vì nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Món ăn được bày biện rất đẹp mắt, màu sắc trông rất ngon miệng. Phương Y cầm đũa lên, Hình Tứ thấy vậy cũng cầm đũa: "Ăn đi."
Phương Y cười rồi bắt đầu ăn, nhưng trong lòng không thực sự vô tư như vẻ bề ngoài. Cô vẫn đang lo lắng cho Chu Lạc Sâm, chuyện có thể khiến anh bỏ cô lại chắc chắn không đơn giản, cô không nghi ngờ khả năng của anh, chỉ là cảm thấy bất an.
Thôi, cô không nên nghĩ nhiều nữa, anh có năng lực như vậy, đã vượt qua bao nhiêu chuyện, lần này sẽ có chuyện gì sao?
Toàn bộ quá trình bữa ăn với Hình Tứ, Phương Y hoàn toàn im lặng, vì Chu Lạc Sâm không thích nói chuyện khi ăn, cô thường ăn cùng anh, dần dần cũng thành thói quen.
Thấy cô trầm lặng như vậy, Hình Tứ cũng không tiện chủ động mở lời. Anh ta vốn là người lạnh lùng, không giỏi giao tiếp, cũng lo lắng nếu cố tỏ ra thân thiện sẽ khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi ăn vội bữa tối, đã là 9 giờ. Phương Y không biết đường về khách sạn xa bao nhiêu, nên hỏi Hình Tứ, anh ta đáp: "40 phút."
Phương Y gật đầu: "Luật sư Hình nhớ đường chứ?"
Hình Tứ chỉ nói: "Có tâm nhớ thì không khó."
Phương Y nhìn anh ta một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, tựa lưng vào ghế suy nghĩ. Nếu cô thu hồi ánh mắt muộn hơn vài giây, có lẽ đã thấy sự mất tự nhiên trong khóe mắt anh ta và vết đỏ ửng bên tai.
Hình Tứ nói 40 phút, quả thật là 40 phút, không sai một chút nào. Khi Phương Y đến khách sạn cô và Chu Lạc Sâm ở, vừa đúng 9 giờ 40 phút. Cô chào tạm biệt và cảm ơn Hình Tứ rồi chạy về phía thang máy. Bóng dáng như cơn gió của cô khiến cảm giác trong lòng Hình Tứ phức tạp không thể diễn tả.
Anh ta đứng trước cửa khách sạn rất lâu, đến mức nhân viên khách sạn phải đến hỏi anh ta có muốn làm thủ tục nhận phòng hay không, anh ta mới quay người rời đi, trở về khách sạn của mình gần đó.
Mà lúc này Phương Y đã tìm thấy người đàn ông của mình, đang bám lấy anh, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn Phương Y không chịu buông tha, bất đắc dĩ nói: "Có chút việc về vụ án, hơi gấp, nên anh về trước."
Phương Y ôm cổ anh, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh để đoán lời anh nói thật hay giả, nhưng vẫn không thể nhìn ra manh mối gì trên khuôn mặt anh, cuối cùng đành bỏ cuộc.
"Anh nói gì em cũng tin." Phương Y cười, vẫn không buông tay, "Nhưng em vẫn muốn ôm anh."
Chu Lạc Sâm xoa xoa huyệt thái dương, một bộ dáng ra vẻ buồn rầu: "Áo sơ mi mới là phẳng, giờ bị em làm nhăn hết rồi."
Phương Y cười tươi, má lúm đồng tiền rất đáng yêu: "Anh cắn em đi, em sẽ buông anh ra."
Chu Lạc Sâm cúi đầu cắn nhẹ môi cô, khiến cô thở gấp, nhưng cô vẫn không buông tay.
"Hừ." Phương Y hừ một tiếng, "Anh nghĩ vậy là em sẽ nghe lời à?" Cô nhướng mày nhìn anh, không lay chuyển.
Chu Lạc Sâm dịu dàng nhìn cô một lúc, thấy cô không chịu nhượng bộ, đành phải để cô ôm: "Vậy được rồi, anh làm việc, em ôm." Nói rồi, anh cầm tài liệu lên tiếp tục xem, không tránh Phương Y, vì anh tin tưởng cô.
Phương Y biết quy tắc, cô không phải thư ký của anh, sẽ không cố ý xem tài liệu công việc của anh, chỉ là gối đầu lên vai anh nhìn anh, thỉnh thoảng sờ tai anh,sờ tóc anh, không hề an phận.
Chu Lạc Sâm kiên nhẫn rất lâu, hàng lông mi run rẩy, cuối cùng bực bội ném tài liệu lên bàn, đè Phương Y xuống, nhíu mày: "Ôm thì ôm, sao còn động tay động chân."
Phương Y vẻ mặt vô tội: "Em không có động tay động chân, em đâu có chạm vào anh... Ưm... Em chỉ sờ tai anh thôi, không được sao?" Cô nói câu cuối cùng với giọng ủy khuất.
"Em còn ủy khuất." Chu Lạc Sâm bật cười, cô còn ủy khuất, anh bị cô làm cho không còn tâm trí xem tài liệu nữa. Chuyện gia đình khiến anh đau đầu, cô không biết gì, còn có thể tùy hứng làm loạn với anh, anh không biết nên vui hay nên buồn, nhưng phát hiện ra mình hoàn toàn không ghét điều này, thậm chí còn có chút thích thú, ít nhất tâm trạng anh hiện tại đã tốt hơn nhiều.
"Thôi, không xem nữa." Anh kéo Phương Y về phía phòng ngủ, "Ngủ thôi."
Phương Y "Ơ?" một tiếng: "Em còn chưa tắm mà."
Chu Lạc Sâm đổi hướng, kéo cô vào phòng tắm, không quay đầu lại nói: "Tắm cùng nhau."
Thế là, việc tắm rửa vốn rất trong sáng đã biến thành tắm uyên ương, cơ hội hiếm có như vậy, làm sao người nào đó có thể bỏ qua? Khi Phương Y cuối cùng trở lại giường, cô đã mệt đến sức cùng lực kiệt.
Nằm gọn trong lòng ngực của người đàn ông, Phương Y nhắm mắt mệt mỏi hỏi: "Vụ án khó giải quyết lắm sao?"
Chu Lạc Sâm đang lau tóc cho cô, vừa lau vừa tháo kính đặt lên bàn: "Không khó giải quyết, nhưng rất khó xử."
"Khó xử gì cơ?" Phương Y mở mắt nhìn anh.
Chu Lạc Sâm thấp giọng nói: "Khó xử là lần này anh làm luật sư cho nguyên cáo."
"Nguyên cáo?" Phương Y mở to mắt, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.
Thực tế không chỉ cô ngạc nhiên, người khác biết được chắc cũng sẽ bất ngờ. Chu Lạc Sâm nổi tiếng chỉ nhận bào chữa cho bị cáo, thích những vụ án đầy thử thách và có thu nhập cao. Lần này anh lại làm luật sư nguyên cáo, chẳng phải là nguyên cáo lần này rất giàu có và quyền lực sao?
"Có tiện nói cho em biết là vụ án gì không?" Phương Y không kìm được sự tò mò nên hỏi ra, nhưng vẫn cẩn thận.
Chu Lạc Sâm trầm ngâm một lát, rồi nói: "Người phụ trách hiện tại của Nguyệt Lân Thế Giai ủy thác anh đại diện cho họ trong một vụ tranh chấp hợp đồng."
Phương Y ngẩn người: "Nguyệt Lân Thế Giai? Chẳng phải đó là công ty của Lục Nhất Minh, vụ án của hắn, luật sư Hình chuyển qua cho anh sao?"
Chu Lạc Sâm không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh không trả lời, chỉ im lặng lau tóc cho cô.
Phương Y lấy khăn lông ra hỏi: "Nguyệt Lân Thế Giai tranh chấp hợp đồng với ai? Trung Thuyền Quốc Tế?"
Chu Lạc Sâm ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt: "Không phải, là công ty năng lượng Trí Hành."
"Công ty năng lượng Trí Hành.? Đó chẳng phải là..." Chẳng phải là công ty của ba anh sao? Phương Y không nói ra câu hỏi đó, chỉ nói: "Đó chẳng phải là công ty xuất nhập khẩu năng lượng, sao lại có hợp tác gì với công ty mậu dịch?"
Chu Lạc Sâm giải thích: "Nguyệt Lân Thế Giai nổi tiếng nhất là mậu dịch, nhưng họ cũng có mảng kinh doanh xuất nhập khẩu, chính vì còn non trẻ nên mới muốn hợp tác với người khác."
Phương Y bừng tỉnh, mím môi một lúc, rồi vẫn hỏi ra câu hỏi bấy lâu: "Trí Hành là công ty của ba anh, phải không?"
Chu Lạc Sâm cũng không ngạc nhiên khi cô biết, bình tĩnh gật đầu.
Sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Đảm nhận luật sư bào chữa cho nguyên cáo kiện chính công ty gia đình mình, lẽ nào... "Anh định giúp ba anh sao?" Phương Y buột miệng phán đoán, bất chấp lẽ thường.
Chu Lạc Sâm ấn ấn cái trán cô: "Nói lung tung coi chừng anh kiện em tội phỉ báng."
Phương Y lắp bắp kinh hãi: "Không phải sao? Chẳng lẽ anh thật sự nhận vụ này?"
Chu Lạc Sâm không trả lời câu hỏi đó. Anh nhận vụ này là thông qua điện thoại với gia đình Lục Nhất Minh, hai bên đã bàn bạc kỹ lưỡng. Anh đã thể hiện thiện chí, sao đối phương lại không đồng ý? Chu Trí Hành hãm hại Lục Nhất Minh, hiện tại con trai ông ấy làm luật sư bào chữa cho họ kiện ông ấy, vừa phải lo lắng về vụ án Dương Kiến Cẩm, vừa phải lo lắng về vụ tranh chấp hợp đồng, chẳng phải ông ấy sẽ tức chết sao? Gia đình Lục Nhất Minh cũng cảm thấy như vậy thật hả giận.
Thực ra, lý do Chu Lạc Sâm chọn vụ án tranh chấp hợp đồng dân sự này là vì tố tụng dân sự không nghiêm ngặt như tố tụng hình sự. Trong tố tụng hình sự, với tư cách là người thân trực hệ của bị cáo, anh sẽ không được phép bào chữa cho nguyên cáo, nhưng trong tố tụng dân sự thì không nghiêm như vậy.
Anh làm vậy để dạy cho ba mình một bài học, cũng là dụng tâm lương khổ.
Chu Lạc Sâm sẽ không nói những điều này với Phương Y, anh chỉ nói: "Em không thể ngờ được đâu, lần đầu tiên trong đời anh bào chữa cho lẽ phải, đối thủ lại là ba ruột của mình." Anh cười chua xót, nhìn rất suy sụp.
Phương Y rất hiếm khi thấy anh như vậy, liền đau lòng sờ mặt anh: "Đừng buồn, không sao đâu, xưa nay trung hiếu khó lưỡng toàn mà."
Thực ra, cô rất tò mò tại sao anh lại nhận vụ án này, không muốn đối đầu với ba nhưng cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, vậy tại sao lại nhận vụ án này để làm khó mình?
Nguyên nhân của sự việc này, có lẽ cô sẽ không sớm được biết.
Hai người trầm tĩnh một lúc, Chu Lạc Sâm mới lên tiếng: "Anh muốn về thành phố Cảng trước, không thể ở đây đưa em đi chơi, em muốn về cùng anh, hay tiếp tục ở lại đây?"
Phương Y không chút do dự nói: "Em đi cùng anh. Nhưng chúng ta cùng đi như vậy có quá lộ liễu không, người ta nghi ngờ thì sao?"
Chu Lạc Sâm gằn từng chữ: "Ai nghi ngờ thì cứ để họ nghi ngờ."
Dù sao anh cũng không định ra mặt vì chuyện gia đình nữa, nguy hiểm như vậy cũng đã giải quyết dễ dàng. Giờ chỉ cần anh muốn, anh có thể công khai quan hệ với cô ngay lập tức, còn sợ gì lộ liễu?
Phương Y nhìn vẻ mặt mưu mô của Chu Lạc Sâm, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, nép vào lòng anh cười ngây ngô. Chu Lạc Sâm cúi đầu nhìn cô, than thở một tiếng, kéo chăn lên.
"Anh vốn không muốn nữa... Nhưng mà em..."
Trong chăn truyền ra những lời nói bất đắc dĩ của Chu Lạc Sâm, nửa câu lại nửa câu, không có câu nào trọn vẹn, nhưng đã đủ để người ta suy nghĩ bậy bạ.