Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 31



Buổi tối về, Lâm Trần một mình dọn dẹp lại lớp học, bây giờ các học sinh đã về hết rồi, tối nay dạ hội nên tất cả đều đến khu nhà tập trung rồi, Vương Toàn cũng sớm chuồn rồi, chỉ còn mình hắn ở lại phòng học mà thôi, hắn cũng không định đi cái gì dạ hội, dọn song chắc về nhà thôi, hôm nay vẫn như mọi ngày một buổi học nhàn chán, Lý Gia Tĩnh vẫn theo thường lệ giữa buổi chạy đến dây dưa hắn, dây dưa chán rồi lại chạy về.

Sau khi dọn dẹp song phòng học, Lâm Trần không vội về nhà mà tìm một quán ăn ở ngoài ăn, hôm nay Viên Tiểu Mai xin hắn nghỉ một buổi, nghe nói nhà nàng chuyển nhà mới, nàng về nhà phụ giúp chuyển đồ, ngày mai mới về được.

….

“ Ba, sao ông lai về?”

Lý Gia Tĩnh vừa quay lại nhà, cái đầu tiên nhìn thấy lại là ba mình, ngữ khí bình tĩnh nói, không vui không buồn, dường như là một người xa lạ.

“ Hừ, cha không về, không biết con còn làm ra những cái gì, cả ngày dao du với người chẳng ra sao, con xem danh tiếng của con đã thành ra cái gì rồi.” Lý Khôn gầm lên, rõ ràng không hài lòng với con gái.

“ Tôi làm gì kệ tôi, ông có quyền gì mà quản tôi?” Lý Gia Tĩnh cắn môi nói.

“ ta tốn công nuôi con lớn đến vậy, đừng tưởng rằng cái kia người mẫu công tác làm tốt, nếu không phải bởi con là người họ Lý thì còn lâu mới được như bây giờ, ta là cha ruột con.” Lý Khôn cười gằn nói.

“Cha ruột ư? Hừ, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ, không bao giờ thấy bóng dáng của ông, là mẹ một tay nuôi tôi đến tận bây giờ, bây giờ tôi lớn thì ông lại tìm cách lợi dụng tôi, tôi vốn không thích Sở Minh Tiêu, ông đừng phí tâm sức ở đây nữa.” Lý Gia Tĩnh mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơm rớm, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm lại, tỏ ra kiên cường nói.

“Không thích? Vậy thì đã sao, đại thiếu gia nhà họ Sở, con cưới nó có gì không tốt? Không biết bao người muốn mà không được, đây còn không phải vì tốt cho con. Lý Khôn giận dữ nói.

“ Tốt cho tôi?” trong lòng Lý Gia Tĩnh cười lạnh, nàng đương nhiên bố nàng tại sao bố nàng cho nàng đính hôn với Sở Minh Tiêu, bố muốn tiến thêm một bước, bắt buộc phải có sự giúp đỡ của bố Sở Minh Tiêu, nàng chỉ là một công cụ cho ông ta thăng tiến mà thôi.

Hơn nữa Sở Minh Tiêu tính cách bạo ngược, nữ nhân qua tay hắn hầu hết đều bị hành hạ đến không còn ra hình người, nghe nói hắn còn có sở thích để nữ nhân mình phục vụ người đàn ông khác, cái này ngay cả súc sinh cũng không bằng, nếu thật sự lấy hắn thì nàng thà chết còn hơn, bởi vậy mấy năm nay nàng điên cuồng làm xấu hình tượng của mình, làm ô uế mình, chỉ cần Sở gia không chấp nhận nàng thì cha nàng cũng không có cách gì.

“ nếu thật sự là tốt cho tôi, vậy thì ông tốt nhất không lên xuất hiện trước mặt tôi, cách tôi càng xa càng tốt.”

Bốp,

Một cái tát trời giáng lên mặt Lý Gia Tĩnh, Lý Khôn gương mặt lúc đỏ lúc trắng, giận dữ nhìn Lý Gia Tĩnh “ con nói cái gì? Nói lại lần nữa ta xem.”

Lý Gia Tĩnh ánh mắt đỏ hoe, hóc mắt đầy nước: “ ông đánh tôi, ông có quyền gì đánh tôi, từ nhỏ đến lớn ông chưa hề quan tâm mẹ con tôi, kể cả lúc mẹ tôi chết ông cũng chưa đến nhìn một lần, nếu không phải Sở Minh Tiêu coi trọng tôi thì ông có nhận đứa con gái này không?”

Nói rồi nàng quay người một mạch chạy ra khỏi nhà, lẫn vào trong bóng đêm bất tận, vừa chạy, nước mắt nàng không nhịn được nữa mà tuôn rơi, từng giọt từng giợt mang theo nhưng ủy khất mà nàng phải chịu đựng, còn có cả sự tuyệt vọng, bất lực với số phận này.

Lý Gia Tĩnh vừa chạy ra ngoài một lúc, ngoài trời liền đổ mưa, không biết ông trời là thương sót cho số phận của nàng hay chỉ là muốn giày vò nàng, mưa càng lúc càng lớn, từng giọt mưa tạt lên gương mặt tạo cảm giác đau rát, nước mưa ngấm vào quần áo làm nàng lạnh buốt, bất quá nàng không quan tâm những cái nàng, chỉ biết vô hồn bước đi trong trời mưa gió.

Không biết nàng đi qua bao lâu, cũng chẳng biết nàng đi được bao xa, đến khi đôi chân nàng đã mỏi nhừ không thể đi tiếp được nữa, nàng chỉ đành tìm một chỗ nào đó ngồi tạm, ánh mắt thẫn thờ nhìn ngoài trời bầu trời mưa, nàng không khỏi nhớ lại những ngày mẹ còn sống, lúc đo nàng rất thích trời mưa, bởi mỗi khi trời mưa thì mẹ nạng sẽ ở bên cạnh nàng, kể cho nàng nghe những câu truyện mà nàng thích nghe, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Cha nàng Lý Hiểu là một người ham me quền lực, trước kia lấy mẹ nàng đơn gian chỉ vì nhìn trúng thế lực của ngoại, sau khi ngoại mất thì mẹ cũng mất đi tác dụng, ông ta không chút do dự bỏ rơi mẹ con nàng, tử nhỏ đến lớn là mẹ nuôi nàng, chưa từng có sự xuất hiện của cha, mãi cho đến khi mẹ mất, cha nàng mới xuất hiện, lúc đầu nàng còn tưởng rằng cha nàng đã hối hận, muốn bù đắp cho nàng, thật không ngờ người đàn ông đó vẫn không thay đổi gì, đến nhận nàng chỉ là muốn bán nàng cho một tên súc sinh cũng không bằng, để nàng làm công cụ giúp ông ta thăng chức mà thôi.

Biết được sự thật này, nàng muốn chạy trốn, muốn đi xa khỏi nơi đau lòng này, nhưng thế lực của cha nàng cùng Sở gia quá lớn, chỉ cần nàng ra khỏi Thanh Bình thì ngay lập tức sẽ bị bắt về, tựa như một con chim vĩnh viễn sẽ không thể bay ra khỏi cái lồng vậy, cái này làm nàng tuyệt vọng.

Có thể, cuộc đời nàng nên kết thúc ở đây thôi.

Bất chợt nàng không còn cảm nhận được những giọt mưa không còn rơi trên cơ thể mình, ngẩng đầu lên, một bóng người quen thuộc đang cầm ô đứng trước mặt nàng.

Lâm Trần sau khi ăn song, đi ra bên ngoài thấy trời đang mưa tầm tã, hắn không khỏi cảm thán thời tiết thay đổi thật nhanh, mới giữa ngày nắng to, bây giờ đã mưa thành thế này, bất quá còn may ở bên cạnh là quán tạp hóa, ghé vào mua cái ô rồi về thôi.

Thật ra sẽ không có hạt mưa nào dính vào được người hắn, với linh khí hộ thể, đừng nói là mưa, cho dù một hạt bụi cũng đừng hòng dính lên cơ thể hắn, bất quá như vậy thì quá thu hút sự chú ý, một chiếc ô để ngụy trang là tốt nhất.

Hắn không bắt xe, ở đây cách Biệt Thư đỉnh đồi cũng không quá xa, đi bộ là được rồi.

Đi ngang qua công viên bờ hồ, bước chân Lâm Trần bất chợt dừng lại, hắn nhìn thấy xa xa một người quen, Lý Gia Tĩnh ngồi một mình giữa trời mưa tầm tã, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.

Lâm Trần không khỏi kì quái, cô nàng này không đi tham gia dạ hội, chạy ra đây ngồi làm gì, hơn nữa còn giữa trời mưa như vậy.

Lý Gia Tĩnh thấy Lâm Trần, vội vàng lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Trầm mỉm cười quyến rũ: “Lâm Trần, ngươi không đi tham gia dạ hội, làm sao có thời gian rảnh ra đây thế này?”

Lâm Trần bữu môi: “Ngươi cũng không phải đang ở đây đấy thôi, dã hội cái gì ta không hứng thú.”

“ bây giờ ngươi định đi đâu?” bây giờ trời đang mưa to, nàng cũng không tin tên này chạy ra đây đi dạo.

“ Về nhà à, còn ngươi, thời tiết này tại sao lại ngồi ở đây?” Lâm Trần nhún vai, kì quái nhì Lý Gia Tĩnh, cô nàng này không bị làm sao đi, người bình thường làm gì có ai trời mưa to thế này chạy ra đây ngồi.

Lý Gia Tĩnh không trả lời, mỉm cười một cách quyến rũ, cố ý để lộ bộ ngực đồ sộ ghé sát lại Lâm Trần, tội ngiệp nói: “ Lâm Trần, ngươi cũng thấy thời tiết mưa gió thế này, quần áo ta ướt hết, bây giờ rất rét, nếu không chúng ta về nhà ngươi nói chuyện được không? Ở đó ấm cúng, chỉ có hai chúng ta rồi muốn nói gì cũng được à.”

Lâm Trần nhàn nhàn liếc Lý Gia Tĩnh một cái, thả lại một câu không được rồi lập tức quay người dời đi, để lại một mặt mộng bức Lý Gia Tĩnh, nàng nghiến răng nghiến lợi ‘ chết tiệt thẳng nam’,

Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể chịu thua, chạy đến giữa lại Lâm Trần nói: “ Được rồi Lâm Trần, ta không đùa nghịch nữa, ngươi có thể cho ta ngủ nhờ một đêm được không?, ngươi cũng không thể để ta ở giữa trời mưa như vậy chứ?” hết cách rồi, nàng thật sự không còn nơi nào để đi, vừa nãy khi chạy đi nàng không cầm theo bất cứ thứ gì cả, ngay cả một đồng cũng không có, nàng không muốn về cái nhà đó nữa.

Lâm Trần lườn nàng một cái, vậy có phải tốt hơn không, cô nàng này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá dối trá, không bao giờ chịu thành thật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv