Thanh Bình tỉnh, mùa hạ chói chang buổi tối, ánh đèn sáng rực cả thành phố.
11h đêm.
Trong thành một khu ngõ hẻm tối tăm truyền ra những tiếng bước chân dồn dập, một vị xinh đẹp thiếu nữ vội vã chạy vào, vừa chạy vừa gọi điện thoại, thần sắc có chút hoảng hốt, thi thoảng quay đầu nhìn lại.
“ Mỹ nữ, đừng chạy, đi với anh em ta vui vẻ tí à.”
Thiếu nữ vừa chạy vừa nhìn, căn bản không để ý trước mặt xông ra một bóng người, cả người bị đụng lên, bên tai truyền đến tiếng cười tiện tiện nam nhân cùng một cỗ mùi rượi xông tới.
“ A! các người muốn làm gì, ta nói cho các ngươi biết, ta đã gọi người tới, khôn hồn thì nhanh cút đi.”
Phạm Thanh Thảo cả người lùi về phía sau, gương mặt cố tỏ ra trấn định hăm dọa nhưng nội tâm mười phân lo sợ.
Mấy người phía sau cũng đuổi tới, từ đầu đến cuối chặn mọi đường vây quanh Phạm Thanh Thảo, ngăn không cho nàng đi ra.
Thấp thỏm lo âu Phạm Thanh Thảo cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, thật tốt đi chơi với bằng hữu ăn sinh nhật, không ngờ trên đường về gặt mấy tên lưu manh, kinh hoảng chạy trốn một đường vẫn bị bọn chúng bắt lại.
“ cô nàng này thật xinh đẹp à”
“ là cực phẩm à, ngươi xem đôi chân dài trắng, lão tử liền chơi một năm cũng không ngán!”
“ đại ca, ngươi trước đi, chúng ta sau cũng được.”
Mấy tên say rượi lưu manh không ngừng nói ra những lời ô uế, Phạm Thanh Thảo nghe vậy sắc mặt khẽ biến, ngoài cứng trong mền nói: “ các ngươi muốn làm gì, ta nói cho các ngươi biết, nếu cái ngươi dám động đến ta, các ngươi tất cả đều phải chết.”
Mấy tên lưu manh thấy vậy không những không sợ mà còn phá lên cười.
“ ai ui, mấy anh em, cô nàng này nói gì kìa, muốn giết hết chúng ta, thế thì phải cho cô em biết cảm giác sướng chết là như thế nào rồi.” một tên lưu manh nói, mấy tên còn lại cũng hùa theo phá lên cười.
Phạm Thanh Thảo trên mặt xuất hiện tia lo lắng, mặc dù nàng đã gọi người đến nhưng cần phải một lúc nữa thì bọn họ mới có thể đến nơi, thời gian đó ai biết mấy tên này làm gì nàng, Phạm Thanh Thảo không dám nghĩ tới.
“ mỹ nữ, không muốn dãy dụa, chúng ta cùng nhau vui vẻ, yên tâm, sẽ không đau đâu” một tên khôi ngô lưu manh nói rồi định đưa tay qua sờ mặt nàng.
Cộc cộc
Bất chợt trong hẻm lại truyên ra tiếng bước chân, khôi ngô lưu manh đưa tay đến nửa thì khựng lại, quay người nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy dưới bóng đền lờ mờ có thể nhìn thấy được một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trắng bệch đang vịn theo bức tường từng bức chân đi đến.
Phạm Thanh Thảo thấy thế thì vui mừng, vội vàng hô “ cứu mạng” rồi muốn tránh thoát mấy tên lưu manh chạy đi nhưng không thành công, bất quá nàng vẫn vui vẻ, chỉ cần kéo dài thêm một tý thời gian là được.
Tên cầm đầu lưu manh thấy thế cười lạnh, quay sang hung ác nhìn thiếu niên kia nói: “tiểu tử, thức thời lập tức cút đi, nửa đên canh ba, giả thần giả quỷ cái gì, có bao xa cút cho ta bao xa.”
Khôi ngô lưu manh trong mắt, cái này thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi gia hỏa, thân chỉ cao 1m7 gia hỏa, cả người thập phần gầy gò, là một cái lông còn chưa mọc đủ nhóc con, như vậy nhóc con một mình hắn còn có thể đối phó mấy cái, tự nhiên là không xem đối phương để vào mắt.
Nhưng qua một lúc vẫn không thấy thiếu niên kia phản ứng, chỉ thấy hắn như kẻ ngốc vịn tương đứng đấy ánh mắt đẫn đờ mang theo vẻ hoang mang, khô ngô lưu manh trong lòng tự nhủ ‘ không phải kẻ ngốc đi’ nghĩ rồi hắn đinh tự mình đi lên đánh đuổi thiếu niên kia đi.
Ngay tại hắn đưa tay định đánh lên mắt thiếu niên lúc, ánh mắt thiếu niên bỗng biến đổi, không còn ngây ngốc hoang mang như lúc trước mà thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng sắc nhẹm, tựa như sát thần, ánh mắt dường như có thể giết chết bất kì ai nhìn phải, ngay khi chạm phải đôi mắt kia thì khôi ngô lưu manh ngây người, không đợi hắn kip phản ứng thì không biết thiêu niên kia từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn, chỉ thấy thiếu niên tay trái đưa lên ôm bịt vào mắt hắn, tay phải không biết lúc nào đã nhiều thêm một chiếc but bi, nhanh chuẩn dứt khoát một đâm đâm đúng vào động mạch cổ hắn, khi hắn ý thức được thì đã muộn, hô hấp của hắn trở lên khó khăn, ý thức dần dần mơ hồ cho đến khi hơi thở của hắn không còn, diều cuối cùng hắn nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng của thiếu liên kia, một gương mặt vô cảm sau khi giết người.
Mấy tên tiểu đệ cùng Phạm Thanh Thảo ở một bên chứng kiên hết thảy sợ ngây người, đến khi lấy lại tỉnh táo thì đã thấy đại ca của mình lằm ở một chỗ không nhúc nhích.
Mấy tên yieeur đệ thấy vậy thì hai chân mền nhũng, vô cùng sợ hãi nhìn về phía thanh niên kia, bọn hắn là lưu manh không sai, nhưng lưu manh chứ không phải giang hồ, bọn hắn chưa từng nhìn thấy giết người bao giờ, vì vậy gặt cảnh này bọn họ chỉ cảm thấy hai chân mền nhũn, sợ hãi tột độ, cả đám không thèm xuy nghĩ nhiều mà lập tức quay người chạy, miệng hô to “ giết người”
Bên kia Phạm Thanh Thảo cũng giật mình không nhỏ, nàng mặc dù khá hơn đám lưu manh kia nhưng sắc mặt vẫn như cũ trắng bệch, kinh ngạt nhìn đang ngây ngốc thiếu niên kia, nàng không ngờ người này lại dám giết người.
Thiếu niên kia lại không thèm phản ứng Phạm Thanh Thảo, lại trở lại bộ dạng cũ ngây ngốc vịn tương lề từng bước chân về phía trước, tựa như không có chuyện gì diễn ra một dạng.
Gặp thiếu niên đi lại, Phạm Thanh Thảo ngay cả thở mạnh cũng không dám thở mạnh, lép qua một bên nhường đường cho thiếu niên nọ đi, mãi đến khi thiếu niên đi qua nàng thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn thiếu niên dần dần biến mất trong mà đêm, Phạm Thanh Thảo mới lấy hết dũng khí gọi to: “ Này, ngươi có thể cho ta biết ngươi tên gì không.”
Bất quá thiếu niên kia vẫn không phản ứng nàng, cứ thế lê từng bước chân lặng nhọc biến mất trong bóng tối, đế lại một mình Phạm Thanh Thảo đứng đấy.
“ Thú vị”
Qua một lúc, một nhóm người mặc đồ đen vội vàng chạy tới, tên đầu lĩnh chạy đến trước mặt Phạm Thanh Thảo, cung kính khom người nói: “ tiểu thư, ta tới muộn, để người kinh sợ.”
Phạm Thanh Thảo nhàn nhạt liếc nhìn tên thủ lĩnh, lắc đầu nói: “ không sao, ngươi xử lý cái kia đi, làm sạch vào.” nói rồi nàng đưa tay chỉ về cái xác đang mằn kia.
“ Vâng tiểu thư”