43
Trước khi thi liên cấp, tôi ở nhà ôn tập. Thái độ của bố mẹ đối với tôi cũng ổn hơn rất nhiều, trên bàn học còn có cả đĩa hoa quả mà mẹ đưa.
Nhưng trong khi dường như tất cả mọi thứ dần trở nên tốt đẹp, khi chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ thi liên cấp, Lục Chinh nghỉ học, tôi mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại cho cậu ấy nhưng không ai nghe máy.
Lúc đi đến góc hành lang, tôi bị người ta chặn lại.
“Đi đâu?”
Là Bùi Chấp. Khóe miệng cậu ta có một vết bầm, bên cạnh mắt còn có một vết xước. Sự bất an từ tận đáy lòng tôi lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
“Lục Chinh đâu?”
Cậu ta cười khểnh, trông có vẻ mệt mỏi. Tay tôi bị cậu ta cầm lấy, vừa chậm chạp lại mạnh mẽ luồn qua kẽ tay tôi, thế là mười ngón tay đan vào nhau. Đôi mắt của Bùi Chấp rơi vào chỗ sâu trong vạt áo của tôi, nơi có một vết đỏ mờ nhạt khó nhận thấy. Hôm ấy, Lục Chinh dè dặt, cẩn thận, không dám xâm nhập, để lại dấu vết này trong lúc khám phá, nó nhỏ đến mức sắp không nhìn thấy rồi.
Nhưng, Bùi Chấp lại thấy nó. Cậu ta thở dồn dập hơn, ấn vào vai tôi, nhắc lại lần nữa: “Cậu muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Không liên quan?”
Bùi Chấp cúi đầu, bỗng chỉnh lại cổ áo đồng phục, giọng điệu hèn mọn, nói: “Quên cậu ta đi. Chu Tuyền, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
44
Lục Chinh bị Bùi Chấp đ.á.nh đến mức phải nhập viện. Giây phút đẩy cửa phòng bệnh bước vào, tôi nhìn thấy khuôn mặt Lục Chinh tái nhợt nằm trên giường bệnh, hơi thở cũng yếu đi.
“Lục Chinh.”
Cậu ấy mở mắt, nhìn thấy tôi, nhẹ giọng: “Sao cậu lại đến đây? Khiến cậu phải lo lắng rồi.”
Lục Chinh là người từ nơi khác đến, một mình đi học ở nơi này. Lúc cậu ấy xảy ra chuyện cũng không thông báo cho người nhà, là anh cậu ấy đưa cậu ấy đi.
“Chuyện này đều tại mình.”
Cậu ấy gượng dậy: “Hôm qua mình chơi xấu, cố ý kích động cậu ta, kết quả bị tên khốn này ra đòn h.i.ểm. Tất nhiên là mình không đ.á.nh lại được cậu ta, nhưng cậu ta cũng bị mất sức. Không sao đâu, mình chỉ bị v.ế.t th.ư.ơ.ng nhỏ thôi.”
Tôi sờ đuôi lông mày nho nhỏ của cậu ấy. Nghĩ lại sự hèn mọn của Bùi Chấp lúc sáng ở trước mặt mình, nhưng tôi không có chút vui sướng nào. Nhìn Lục Chinh, tôi đ.au l.òng không thôi.
“Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
Tôi nói với giọng điệu kiên định: “Lục Chinh, mình sẽ bắt cậu ta xin lỗi cậu.”
Cậu ấy liền cười: “Bắt như thế nào? Cậu ta còn nhớ cậu lắm đấy, đừng chỉ vì một câu xin lỗi mà khiến mình mất đi bạn gái đẹp như tiên này.”
Nhưng tôi chẳng cười nổi. Tôi lấy một chiếc USB từ trong cặp ra: “Lục Chinh, nếu bỏ qua lần nữa là hại cậu ta đấy.”