Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!

Chương 47



Vương Minh Viễn cùng Lương Dĩnh Hòa được xem như là đến nơi đầu tiên.

Nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, không khí vô cùng trong lành, buổi tối mà ngắm sao trời thì tuyệt vời biết bao nhiêu luôn ấy. Tuy nhiên vì ở trên cao nên có chút lạnh hơn bình thường nữa.

Cậu về trường của mình đi. "_ Minh Viễn

Dù cắm trại cùng một địa điểm nhưng vẫn chia ra hai khu khác nhau.

" Vẫn chưa có ai lên mà... Tớ ngồi đây với cậu một chút được không? "_ Dĩnh Hòa

Ngồi đi. "_ Minh Viễn gật đầu.

Anh mở điện thoại lên xem nhưng sóng ở đây yếu quá. Thế là hai người ngồi đó đợi mọi người lên nhưng tuyệt nhiên chỉ có Dĩnh Hòa nói và Minh Viễn trả lời. Cô ấy cũng rất buồn.

Khoảng gần một tiếng sau thì mọi người cũng dần lên tới nơi.

Du Nhưỡng Nhưỡng nhìn thấy Minh Viễn thì vô cùng ngạc nhiên nhưng ngồi bên cạnh anh lại có Lương Dĩnh Hòa...

' Ể? Minh Viễn lên nhanh vậy? "_ Giai Tuệ suýt thì trợn cả mắt vì lúc nãy anh còn ở phía sau cô kia mà?

" Anh đây đi cáp treo mà, sắp ngủ được hai giấc rồi đó. "_ Minh Viễn nhìn có vẻ tự hào lắm.

Cáp treo? Không phải nói là không được đi sao?"_ Giai Tuệ ngạc nhiên hỏi lại.

" Do sức khỏe tớ không tốt nên được đặt cách đi cáp treo... Trước khi đi thì gặp Minh Viễn nên... "_ Dĩnh Hòa nhẹ nhàng lên tiếng.

' Cậu là... ? "_ Giai Tuệ nhìn cô ấy.

" Tớ là Dĩnh Hòa, chúng ta từng gặp nhau ở lễ hội thể thao trường cậu. "

" À... " Giai Tuệ gật gù như nhớ ra.

Các bạn tập trung, các bạn tự chia nhóm với nhau. Mỗi nhóm sẽ có 4 người và chung một lều với nhau. Sau đó sẽ có giáo viên hướng dẫn các bạn dựng lều. "_ Thầy hiệu trưởng đứng phía trước nói vào trong loa.

" Bốn người? "_ Giai Tuệ nhìn quanh.



Cậu tìm bạn của cậu đi, bạn của tớ đều chung lều cả rồi. "_ Nhưỡng Nhưỡng

"Ừ."

Vậy là Giai Tuệ với Nhưỡng Nhưỡng ghép với hai bạn nữ khác cùng lớp với Giai Tuệ rồi cùng nhau dựng lều trại lên.

Mọi người dựng lều trại xong thì nghỉ ngơi một chút rồi mới cùng nhau tham gia các trò chơi mà nhà trường tổ chức.

Ngọn núi này thật sự rất đẹp, còn có một cái thác nước đỗ từ đầu ngọn núi xuống dưới. Tuy nhiên ở thượng nguồn thì có hơi nguy hiểm nên giáo viên dặn dò rất kĩ là không ai được đến quá gần nên cũng chẳng có ai đến cả.

" Các cậu ở cùng nhau à? "__ Nhưỡng Nhưỡng nhìn Nhất Quán Lâm đang hì hục dựng lều trại.

' Ùm, bạn của tớ không tham gia chuyến đi này nên tớ đành ở cùng họ. _ Nhất Quán Lâm

Này, nói cho đúng đi. Là bọn tôi từ bi hỉ xả hoan hỉ bao dung cho cậu vào ở cùng đấy nhé. " Vương Minh Viễn đứng ở đầu bên kia ngóc đầu dậy dạy dỗ Quán Lâm.

" Từ bi hỉ xả? "_ Giai Tuệ bật cười trước câu nói ấy.

' Cậu ta như một kẻ thần kinh vậy đó. " Nhất Quán Lâm nhăn mặt.

Cậu mới thần kinh đấy. "_ Minh Viễn nghiến răng ken két.

Cũng giống. "_ Nhưỡng Nhưỡng nhìn Minh Viễn bằng nữa con mắt.

Cứ cãi nhau như vậy mà còn chọn ở chung lều với nhau?

" Vậy còn 1 người nữa đâu? "_ Giai Tuệ

Bọn tớ ở 3 người thôi, nếu ở 4 người thì sẽ rất chật... " Quán Lâm

"À..."

Nhìn đi, chân dài hơn 1m cũng khổ lắm đấy.

" Còn Vỹ Khang đâu? "_ Giai Tuệ đến giờ mới để ý đến việc này.



Giáo viên bảo cậu ấy đi giúp các bạn nữ bên kia dựng lều rồi. "_ Minh Viễn hất mặt về phía bên kia.

Nghiên Giai Tuệ híp mắt nhìn chàng trai kia, anh đang sẵn tay áo giúp các bạn nữ dựng lều lên, bên cạnh những bạn học nữ thì liên tục khen ngợi Vỹ Khang.

'Nhưng các cậu chưa dựng lều xong mà? "_ Giai Tuệ

" Tại cái tên chết giẫm này nè, cứ làm bung ra thôi. "_ Minh Viễn tức giận suýt thì đánh người rồi.

Anh biết dựng lều, anh có thể tự mình làm được nhưng cái tên Nhất Quán Lâm cứ thọt cái tay vào thì nó lại bung ra. Cứ phải sửa khiến cho Minh Viễn sắp phát điên lên.

Còn Nhất Quán Lâm thì chỉ cười trừ vì anh ta không muốn bản thân phải vô dụng nên mới đến giúp đỡ.

' Hơ Hơ... '

'Giai Tuệ ơi, thầy bảo cậu qua ghi danh sách từng lều kìa. "_ Một bạn nam học cùng lớp đến nói chuyện với cô, thế là Giai Tuệ đã rời đi cùng bạn nam ấy.

" Tớ nghĩ cậu vẫn nên đừng động tay vào thì hơn đó... " Nhưỡng Nhưỡng nhìn Quán Lâm đưa ra một lời khuyên rất chân thành vì cô lại một lần nữa thấy sự tức giận trong đôi mắt của Minh Viễn rồi.

Nhất Quán Lâm im lặng rời khỏi hiện trường.

Cứ như vậy thoáng chóc mà Minh Viễn đã dựng xong lều trại rồi. Vừa nhanh gọn vừa đẹp nữa.

" Hừ! Như vậy ngay từ đầu thì tôi đỡ tốn biết bao nhiêu là sức rồi. "_ Minh Viễn không thèm nhìn đến cậu ta luôn ấy.

Nhưỡng Nhưỡng, qua đây chụp hình với bọn tớ đi. "_ Nhóm bạn của Nhưỡng Nhưỡng lớn tiếng gọi cô đến.

Nhất Quán Lâm như cái đuôi nhỏ theo sau cô vậy đó.

Vương Minh Viễn nhìn theo mà ngứa hết cả mắt.

" Minh Viễn, cậu có thể sang giúp bọn tớ dựng lều không?"

Vương Minh Viễn hơi cau mày vì người trước mặt là Nguyệt Hạ Lan nhưng vì có các bạn nữ khác nữa nên anh cũng không thể nào từ chối được.

Du Nhưỡng Nhưỡng đứng ở phía bên này hoàn toàn có thể nhìn thấy được Vương Minh Viễn đang đứng bên cạnh Nguyệt Hạ Lan giúp cô ta dựng lều trại khiến cho cô không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv