Editor: Toả Toả
*Chương chưa chỉnh.
Giang Hành Thâm vừa nói Phó Chu mặc ít sẽ dễ bị cảm xong, kết quả là nửa đêm cậu tỉnh giấc, cảm thấy cả người nóng không chịu nổi, các khớp xương cũng bắt đầu đau nhức.
Cậu choáng váng ngồi dậy, bước đi hơi loạng choạng, mãi mới đo nhiệt độ xong, xác định mình bị sốt, 38,3 độ.
Nhìn lại thời gian, mới bốn giờ sáng.
Có lẽ là do hôm qua bị gió thổi bên ngoài, Giang Hành Thâm mơ màng nghĩ, sau đó lấy thuốc hạ sốt ra uống với nước.
Cậu ngủ thẳng đến sáng hôm sau, bị cuộc gọi của Phó Chu đánh thức.
Phó Chu nghe thấy giọng cậu không ổn: "Thâm Thâm, cậu đang ở nhà à? Tôi đến tìm cậu."
Giang Hành Thâm dùng sức lắc đầu, thuốc hạ sốt tối qua dường như không có tác dụng nhiều: "Không sao, chỉ hơi cảm một chút thôi."
Cậu cũng không nhớ nổi sau đó đã nói gì, cuộc gọi đã kết thúc như thế nào, cậu chỉ biết khi mình còn đang khát khô trong giấc ngủ, chuông cửa ở lối vào phòng khách vang lên.
Cậu gắng gượng bước ra mở cửa, giây tiếp theo khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng đã bị một đôi tay nâng lên, đôi mắt mơ màng như ngâm trong nước, sau đó không gian trước mắt cậu chợt trở nên xoay chuyển.
Phó Chu bế cậu lên ngang người, nhẹ nhàng đặt xuống giường trong phòng ngủ, trán tựa nhẹ vào trán cậu, đôi mày nhíu chặt: "Sốt cao thế này rồi."
Giang Hành Thâm vốn đã sốt nặng, thêm cả việc gần như cả đêm không uống nước, lúc này đôi môi khô khốc, cậu nhận ra khuôn mặt của Phó Chu, lại nhắm mắt lại.
Buổi tối trước khi rời đi, Phó Chu không tình nguyện: "Vậy cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chiều mai sau giờ học tôi sẽ đến tìm cậu."
Cảnh sát, báo cảnh sát.
Cậu cau mày, đang định dùng khuỷu tay đè người kia xuống thì ánh mắt nâng lên thấy rõ người này, cậu lập tức mất sức, đồng tử giãn ra lùi lại vài bước.
Cậu hoàn toàn không có khẩu vị, vì bị bệnh nên sắc mặt của cậu uể oải: "Tôi không muốn ăn cháo."
Cậu ngẩn người, ngẩng đầu thì thấy Phó Chu cau mày: "Chân lạnh thế này."
Cậu ngủ dậy rửa mặt xong, đang định thay bộ đồ ngủ trên người thì Phó Chu xách một túi đồ trở về, sau khi nhìn thấy thì sốt ruột nói: "Lên giường nằm đàng hoàng ngay."
Cậu nhanh chóng nghĩ ra, trong quá trình cảnh sát điều tra lấy chứng cứ đã tìm đến Giang Phạt để thẩm vấn, sau khi Giang Phạt ra ngoài chắc chắn ông ta sẽ đoán được là cậu làm, bắt đầu trả thù cậu.
Cậu vừa đặt chân vào chậu nước đã cảm thấy nước có hơi nóng, nhỏ giọng nói: "Nóng quá."
Chân ghế thô ráp đập lên mu bàn tay cậu, Giang Phạt dùng hết sức lực ép xuống, nhanh chóng tạo ra một vết thương chảy máu.
Chiều hôm sau, trong nhà không có ai lộ vẻ vắng lặng, Giang Hành Thâm định đi siêu thị trước giờ tan học, trước khi ra khỏi cửa, cậu nhớ lại một điều trong những lời dặn dò dài dòng của Phó Chu hôm qua, thay áo khoác dày thành áo phao.
Có lẽ là chính mình tưởng niệm quá độ, mấy giây lúc sau, hắn dường như thật sự thấy Phó Chu từ nơi xa đi tới, giống đột nhiên rơi vào một hồi không ngừng nghỉ cảnh trong mơ, mông lung xem không rõ.
Có lẽ là do mình quá nhớ hắn, vài giây sau, cậu dường như thật sự thấy Phó Chu đang đi tới từ đằng xa, như thể đột nhiên rơi vào một giấc mơ không hồi kết, mông lung đến mức nhìn mà chẳng thể thấy rõ.
Cũng không nhớ rõ mặt sau lại nói chút cái gì, điện thoại là như thế nào cắt đứt, hắn chỉ biết chính mình trong lúc ngủ mơ khát nước đến không được thời điểm, phòng khách huyền quan chỗ vang lên chuông cửa.
Cứ việc đại não trống rỗng, nhưng hắn vẫn là lấy ra tới rồi từ ngữ mấu chốt.
Ghế dựa chân thô ráp mà tạp thượng hắn mu bàn tay, Giang Phạt hết sức đi xuống áp, thực mau vẽ ra một đạo mang huyết miệng vết thương.
Giang Hành Thâm bất lực, đành phải nằm xuống lại, Phó Chu lấy đồ trong túi ra, là các loại thuốc khác nhau, cùng với miếng dán hạ sốt và miếng dán sưởi ấm.
Giang Hành Thâm bị uy non nửa bình thủy, còn không có hoàn toàn giải khát, Phó Chu liền không cho hắn uống lên, "Ta vừa rồi điểm cháo, nước uống nhiều liền ăn không vô."
Giang Hành Thâm cảm thấy lực siết trên cổ càng lúc càng chặt, không khí trong mũi và cổ họng bị hút đi, cậu vì ngạt thở mà không kìm được cơn ho, khoé mắt tràn ra nước mắt sinh lý.
Giang Hành Thâm cảm thấy trên cổ lực đạo dần dần buộc chặt, xoang mũi trong cổ họng không khí bị rút ra, hắn bởi vì hít thở không thông nhịn không được tưởng ho khan, khóe mắt sinh lý tính tràn ra nước mắt.
Giang Hành Thâm chậm chạp tránh cây gậy bay tới, vai cậu bị quẹt trúng một chút, may mà cậu mặc quần áo dày, không cảm thấy quá đau.
Giang Hành Thâm cố gắng ăn nửa bát cháo, lại uống thuốc, tinh thần khá lên đôi chút, không muốn nằm trên giường nữa, đúng lúc đó Phó Chu ra ngoài.
Giang Hành Thâm còn chưa nhận ra có chuyện gì, đôi chân lạnh ngắt của cậu đã bị một bàn tay nắm lấy, truyền đến hơi ấm không ngừng.
Giang Hành Thâm còn không có ý thức được làm sao vậy, không có độ ấm chân đã bị một bàn tay nắm lấy, truyền đến cuồn cuộn không ngừng ấm áp.
Giang Hành Thâm cố đẩy chân ghế sang một bên, đồng thời né sang hướng ngược lại.
Giang Hành Thâm cuối cùng cũng mỉm cười: "Nói nhảm gì đó? Thế cậu không về nhà à?"
Giang Hành Thâm lao lực mà lắc đầu, tối hôm qua thuốc hạ sốt tựa hồ tác dụng không lớn, "Không có việc gì, chính là có điểm cảm mạo."
Giang Hành Thâm mới nói xong Phó Chu xuyên thiếu sẽ cảm mạo, kết quả chính mình nửa đêm tỉnh ngủ, cảm giác cả người nhiệt không được, xương cốt phùng đều đau lên.
Giang Hành Thâm ngâm chân xong, định với lấy chiếc khăn bên cạnh, nhưng còn chưa kịp đưa tay đã bị người ta lấy đi trước.
Giang Hành Thâm người thì nóng, chân lại lạnh, ngâm trong nước nóng tạo ra một cảm giác ấm áp rất lạ, cậu lên tiếng: "Vừa nóng vừa lạnh."
Giang Hành Thâm nhân cơ hội quay người đi, muốn tìm cơ hội chạy, nhưng mà giây tiếp theo bên tai một trận mãnh liệt quyền phong đảo qua, Giang Phạt nắm tay đánh trúng hắn cằm cùng khóe miệng.
Giang Hành Thâm nỗ lực uống lên non nửa chén cháo, lại ăn dược, tinh thần hảo điểm, không nghĩ tiếp tục nằm ở trên giường, vừa vặn Phó Chu lúc này ra cửa.
Giang Hành Thâm phao hảo chân, tưởng lấy đặt ở bên cạnh khăn lông, còn không có duỗi tay đã bị một người khác dẫn đầu lấy đi.
Giang Hành Thâm rốt cuộc cười một chút: "Cái gì ngụy biện, vậy ngươi không trở về nhà a."
Giang Hành Thâm theo bản năng lắc mình tránh đi, duỗi tay ngăn trở đối diện huy tới nắm tay, thực mau liền trở tay kiềm chế trụ.
Giang Hành Thâm theo phản xạ né sang một bên, giơ tay lên đỡ cú đấm đang lao tới, nhanh chóng phản công, khống chế đối phương.
Giang Hành Thâm thừa cơ quay lưng lại, muốn nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng ngay giây tiếp theo, bên tai lướt qua tiếng gió mạnh từ cú đấm của Giang Phạt, cú đấm đánh trúng vào cằm và khoé miệng cậu.
Giang Hành Thâm trên người năng, chân lại là lạnh, ngâm mình ở nước ấm hình thành một loại thực kỳ lạ ôn cảm, hắn mở miệng: "Lại năng lại lạnh."
Giang Hành Thâm trì độn mà né tránh bay tới gậy gỗ, bả vai bị sát tới rồi một chút, cũng may quần áo xuyên hậu, cũng không bao lớn đau đớn.
Giang Hành Thâm vốn dĩ liền thiêu lợi hại, hơn nữa cơ hồ cả đêm không uống nước, lúc này môi làm muốn mệnh, phân biệt ra Phó Chu mặt, lại nhắm lại mắt.
Giang Hành Thâm vô pháp, chỉ có thể một lần nữa nằm xuống, Phó Chu đem trong túi mặt đồ vật lấy ra tới, là bất đồng chủng loại dược, còn có hạ sốt dán ấm áp bảo bảo.
Giang Hành Thâm được cho uống hết nửa bình nước, vẫn chưa hết khát, nhưng Phó Chu không cho cậu uống thêm nữa: "Tôi vừa đặt cháo, uống nhiều nước quá sẽ không ăn nổi đâu."
Giang Phạt dùng sức quá độ không kịp thu hồi, bởi vì quán tính, một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Giang Phạt hành động vẫn chưa đình chỉ, đem chung quanh có thể lấy thượng thủ đồ vật đều cầm lấy, lần này là một cái thiết chất ghế dựa chân, kêu gào triều hắn đánh tới.
Giang Phạt hung ác nhìn cậu, như phát điên mà nhặt một cây gậy gỗ bỏ đi bên cạnh, đập về phía cậu: "Giang Hành Thâm, có phải là mẹ nó mày đã báo cảnh sát về ông đây không hả?"
Giang Phạt hung tợn mà nhìn hắn, phát điên dường như túm lên trong tầm tay vứt đi gậy gỗ tạp lại đây: "Giang Hành Thâm, có phải hay không ngươi mẹ nó cùng cảnh sát cử báo lão tử!"
Giang Phạt thở hồng hộc, như một con thú hoang đang phẫn nộ, gào lên: "Sao một thằng điếm như mày lại không biết xấu hổ mà đi quyến rũ người khác chứ? Cả đời này của mày chỉ đáng chết mục rữa trong cống rãnh thôi!"
Giang Phạt thở hổn hển, giống một đầu tức giận dã thú, rống giận: "Ngươi loại này tiện nhân còn như thế nào không biết xấu hổ thông đồng người khác, ngươi đời này nên lạn ở xú mương!"
Giang Phạt vì dùng sức quá mức mà không kịp thu lại, theo quán tính lảo đảo suýt ngã.
Giữa làn sương mù dày đặc không thể nhìn rõ, Giang Hành Thâm phác hoạ đường nét hình dáng của Phó Chu trong tâm trí.
Hắn cau mày, đang muốn theo khuỷu tay đem người áp xuống đi, tầm mắt nâng lên thấy rõ người này, nháy mắt mất đi lực, đồng tử phóng đại lui ra phía sau vài bước.
Hắn cố tình tắm nhanh, chưa đầy mười phút đã đi ra ngoài, phát hiện Giang Hành Thâm vẫn đang cầm ấm nước nóng, ngoan ngoãn đổ thêm nước vào chậu.
Hắn cường chống qua đi mở cửa, giây tiếp theo nóng bỏng đỏ lên mặt đã bị một đôi tay nâng lên, đôi mắt giống như tẩm thủy mông lung, sau đó trước mắt một trận không gian vặn vẹo.
Hắn dừng một chút: "Ngày mai còn có khóa đâu."
Hành động của Giang Phạt không dừng lại, ông ta nhặt hết mọi thứ xung quanh có thể cầm được, lần này là một cái chân ghế bằng sắt, vừa gào lên vừa bổ nhào về phía cậu.
Hắn không có chút nào ăn uống, bởi vì sinh bệnh, biểu tình uể oải: "Ta không nghĩ ăn cháo."
Hắn làm tốt này hết thảy, sau đó liền ngồi ở phòng ngủ án thư biên, một bên làm bài tập một bên giám sát Giang Hành Thâm đừng lộn xộn chạy loạn.
Hắn lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hắn ngẩn người, ngẩng đầu thấy Phó Chu nhăn lại mi: "Chân như vậy lạnh."
Hắn ngừng một chút: "Ngày mai còn có tiết học nữa."
Hắn rời giường rửa mặt xong, đang muốn đem trên người áo ngủ đổi một chút, Phó Chu liền dẫn theo một túi đồ vật đã trở lại, nhìn đến lúc sau ngữ khí nôn nóng: "Hảo hảo đến trên giường nằm."
Hắn tắm rửa tốc độ cố ý nhanh hơn, cơ hồ không đến mười phút liền ra tới, phát hiện Giang Hành Thâm còn ở dẫn theo nước ấm hồ, ngoan ngoãn hướng trong bồn thêm thủy.
Hắn thực mau liền nghĩ đến, cảnh sát ở điều tra lấy được bằng chứng thời điểm đem Giang Phạt tìm được thẩm vấn, Giang Phạt ra tới lúc sau khẳng định có thể đoán được là hắn làm, bắt đầu đối hắn trả thù.
Hắn vẫn luôn ngủ đến ngày hôm sau buổi sáng, bị Phó Chu điện thoại đánh thức.
Hắn vừa mới đem chân bỏ vào chậu nước, liền cảm thấy thủy có điểm quá nhiệt, nhỏ giọng nói: "Hảo năng."
Hắn vựng vựng hồ hồ mà rời giường, đi đường có chút không xong, thật vất vả lượng xong rồi nhiệt độ cơ thể, mới xác định chính mình phát sốt, 38 độ tam.
Hắn đem ghế dựa chân nỗ lực hướng bên cạnh đẩy, chính mình triều tương phản địa phương tránh đi.
Hèn chi Phó Chu lại hỏi đồ ngủ ở đâu, còn tắm ở nhà cậu, rõ ràng là tối nay muốn ngủ lại đây.
Khi tinh thần và thể xác tiến gần đến một trạng thái đau đớn và tuyệt vọng, trong khoảng thời gian có hạn đó, cậu chỉ có thể nghĩ đến Phó Chu.
Khóe miệng cơ hồ nháy mắt chết lặng lên, còn không có tới kịp cảm nhận được đau đớn, ngay sau đó cổ bị một đôi tay hung hăng bóp chặt, đem hắn bức đến ven tường, phía sau lưng đụng phải gập ghềnh vứt đi máy đo điện, phát ra một tiếng vang lớn.
Khoé miệng gần như tê rần ngay lập tức, còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, ngay sau đó, cổ cậu đã bị một đôi tay tàn nhẫn bóp chặt, ép cậu vào tường, lưng đập mạnh vào đồng hộ điện gồ ghề bị bỏ đi, phát ra tiếng động lớn.
Khoé môi Phó Chu cong lên một chút, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng trêu chọc: "Nói bậy, tôi đã thử nhiệt độ rồi, không nóng đến mức đó đâu."
Khuôn mặt của Giang Phạt trước mắt càng lúc càng méo mó, trong tầm nhìn của Giang Hành Thâm, cảnh vật xung quanh cũng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những vệt sáng nhoè nhoẹt.
Lúc này cậu mới miễn cưỡng đồng ý.
Lúc sau hắn nên như thế nào cùng Phó Chu nói? Như thế nào giải thích lại một lần trầm mặc, Phó Chu lại sẽ như thế nào suy đoán.
Mặc dù Giang Hành Thâm đã hạ sốt, nhưng dưới yêu cầu cương quyết của Phó Chu, cậu vẫn xin nghỉ thêm một ngày nữa, đến thứ tư mới đi học.
Mặc dù đầu óc trống rỗng, nhưng cậu vẫn kịp bắt lấy những từ khoá quan trọng.
Một lát sau, hắn trên môi một nhuận, đầu lưỡi nếm đến nước ấm hương vị, đốn giác khát ý, xốc lên một chút mí mắt: "Thủy."
Một lát sau, môi cậu ẩm ướt, đầu lưỡi nếm được vị nước ấm, ngay lập tức cảm thấy khát nước, cậu hé mắt ra một chút: "Nước."
Một lúc lâu sau, Giang Hành Thâm thở dài một hơi: "Ngày mai chắc là hạ sốt rồi, cậu không xin nghỉ ngày kia chứ?"
Một đêm không mộng, buổi sáng lúc thức dậy bên cạnh đã không còn ai, nhưng chăn vẫn còn ấm áp, chạm vào mới biết hắn để một cái túi chườm nóng ở đó.
Một đêm vô mộng, buổi sáng tỉnh lại thời điểm bên người đã không ai, nhưng trong ổ chăn vẫn là ấm áp dễ chịu, một sờ mới biết được thả cái ấm túi nước.
Ngày hôm sau buổi chiều, trong nhà không có một bóng người lược hiện quạnh quẽ, Giang Hành Thâm tưởng ở tan học tiến đến tranh siêu thị, sắp ra cửa thời điểm ở Phó Chu ngày hôm qua một đống lớn công đạo lấy ra tới một cái, đem hậu áo khoác đổi thành áo lông vũ.
Nhìn một chút thời gian, là rạng sáng bốn giờ.
Nhưng mà không đợi hắn nói chuyện, trên eo liền cô một cánh tay, buộc chặt hướng đối phương trong lòng ngực mang.
Phó Chu buổi tối trước khi đi không tình nguyện: "Vậy ngươi hảo hảo ở trong nhà nghỉ ngơi, ta ngày mai buổi chiều tan học liền tới tìm ngươi."
Phó Chu cúi người, hôn lên chóp mũi cậu: "Tất nhiên rồi, cậu là bé cưng thông minh nhất."
Phó Chu khóe môi cong một chút, tươi cười mang theo trêu đùa ôn nhu: "Nói bừa, ta đều thí hảo độ ấm, năng không đến ngươi."
Phó Chu khom lưng cúi đầu, thân thân hắn chóp mũi: "Đương nhiên, ngươi là thông minh nhất bảo bối."
Phó Chu không nói gì, sau đó mang một chậu nước ấm vào phòng ngủ, bảo cậu ngồi ở mép giường ngâm chân.
Phó Chu không nói lời nào, theo sau tiếp một chậu nước ấm tới phòng ngủ, làm hắn ngồi ở mép giường phao chân.
Phó Chu mím môi, cuộn chăn lại cho cậu: "Bộ đồ ngủ tôi mặc lần trước đâu rồi?"
Phó Chu mua bữa sáng về, đo nhiệt độ cho cậu, đã hoàn toàn hạ sốt.
Phó Chu mua cơm sáng trở về, cho hắn lượng □□ ôn, thiêu đã hoàn toàn lui.
Phó Chu nghe ra hắn thanh âm không thích hợp, "Thật sâu, ngươi hiện tại ở nhà sao? Ta đi tìm ngươi."
Phó Chu ngồi xổm xuống, nâng chân của cậu lên lau khô, lau xong thì bê chậu đi đổ nước, sau đó dọn giường, đợi khi Giang Hành Thâm nằm yên, hắn kéo một góc chăn lên, bản thân cũng chui vào.
Phó Chu nhấp miệng, cho hắn đoàn đoàn chăn, "Ta phía trước xuyên qua kia bộ áo ngủ đâu."
Phó Chu nhìn hạ nhiệt kế, cho hắn dịch dịch bốn phía góc chăn, sờ soạng đến giường đuôi chăn thời điểm lại phát giác bên trong một mảnh lạnh lẽo.
Phó Chu nhìn qua nhiệt kế, chỉnh lại góc chăn xung quanh cho cậu, khi mò đến góc chăn cuối giường thì phát hiện bên trong lạnh buốt.
Phó Chu nhỏ giọng: "Tôi cũng xin nghỉ cho mình rồi."
Phó Chu nửa ngồi xổm xuống, đem hắn cẳng chân nâng lên tới sát chân, sát xong lúc sau đoan bồn đổ nước, sau đó phô hảo chăn, chờ Giang Hành Thâm nằm hảo lúc sau, hắn xốc lên chăn một góc, chính mình cũng chui đi vào.
Phó Chu thấy cậu có vẻ đỡ hơn một chút, lúc này mới đầy xót xa hỏi: "Bị bệnh khó chịu lắm phải không? Trên người còn đau ở đâu nữa không? Có chóng mặt không?"
Phó Chu tiểu tiểu thanh: "Ta cho chính mình cũng xin nghỉ."
Phó Chu xem hắn tựa hồ tốt hơn một chút, lúc này mới đầy mặt đau lòng hỏi: "Sinh bệnh thật không dễ chịu đi, trên người còn có nào đau sao? Choáng váng đầu không hôn mê?"
Phó Chu đặt cốc nước và tăm bông xuống, dùng lòng bàn tay đỡ gáy cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngồi dậy một chút, không thì sẽ bị sặc đấy."
Phó Chu đem hắn bế ngang lên, nhẹ nhàng đặt ở phòng ngủ trên giường, cái trán nhẹ để cái trán, gắt gao ninh mi, "Đều thiêu như vậy cao."
Phó Chu đem ly nước cùng tăm bông trước buông, dùng bàn tay nâng hắn cái ót, nhẹ giọng nói: "Ngồi dậy một chút, bằng không sẽ sặc đến."
Rõ ràng mới chỉ một tuần, sao Giang Phạt lại trở về nhanh như vậy?
Rõ ràng mới quá một vòng, Giang Phạt như thế nào sẽ nhanh như vậy liền đã trở lại?
Sao có thể?
Sao có thể?
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn ngồi ở bàn học trong phòng ngủ, vừa làm bài tập vừa giám sát Giang Hành Thâm không được cử động lung tung.
Song, cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị một cánh tay vòng qua eo, kéo cậu sát vào lòng hắn.
Tại đây phiến thấy không rõ sương mù bên trong, Giang Hành Thâm trong đầu phác họa ra Phó Chu hình dáng thân hình.
Thật lâu sau, Giang Hành Thâm thở dài một hơi, "Ngày mai hẳn là liền hạ sốt, ngươi hậu thiên không xin nghỉ đi."
Tiếp theo cậu nên nói gì với Phó Chu đây? Giải thích thế nào về sự im lặng lần nữa này? Phó Chu sẽ đoán sao?
Tới rồi buổi tối, Giang Hành Thâm nhiệt độ cơ thể thuận lợi hàng đến 37 độ năm.
Trách không được Phó Chu sẽ hỏi áo ngủ ở đâu, còn ở nhà hắn tắm rửa, rõ ràng đêm nay muốn ngủ ở này.
Trước mắt Giang Phạt mặt càng thêm vặn vẹo, ở Giang Hành Thâm trong tầm nhìn, chung quanh cảnh vật cũng trở nên mơ hồ, bày biện ra một mảnh vầng sáng.
Tuy rằng Giang Hành Thâm hạ sốt, nhưng ở Phó Chu cường ngạnh yêu cầu hạ, hắn vẫn là nhiều thỉnh một ngày giả, thứ tư mới đi đi học.
Đại khái là ngày hôm qua ở bên ngoài trúng gió nguyên nhân, Giang Hành Thâm mơ mơ màng màng tưởng, sau đó lấy ra thuốc hạ sốt liền thủy ăn xong đi.
Đến nước này, Giang Hành Thâm mới nhận ra hắn đang tính làm gì.
Đến siêu thị mua một vài nhu yếu phẩm, cậu từ cổng khu chung cư đi về phía toà nhà của mình, khi định bước vào cửa toà nhà, từ một góc tối bên cạnh cửa bỗng nhiên có một bóng người lao ra, khí lực hung hãn.
Đến tận đây, Giang Hành Thâm mới phản ứng lại đây hắn muốn làm gì.
Đến tối, nhiệt độ cơ thể của Giang Hành Thâm đã thuận lợi giảm xuống 37,5 độ.
Đi siêu thị mua một ít nhu yếu phẩm, hắn từ tiểu khu cửa hướng chính mình gia lâu đống đi, đến lâu đế mau vào môn thời điểm, đại môn bên cạnh âm u góc đột nhiên vụt ra tới một bóng người, thế tới rào rạt.
Đối mặt một cái kẻ điên, vẫn là Giang Phạt cái này kẻ điên, Giang Hành Thâm trốn thực cố hết sức, ở đối phương lại một lần đem ghế dựa chân hướng trên người hắn tạp thời điểm, hắn né tránh không kịp, chỉ có thể duỗi tay tận lực bắt lấy lực đạo cực đại ghế dựa chân, mặt thiên qua đi nhắm mắt.
Đối mặt với một kẻ điên, nhất là một kẻ điên như Giang Phạt, Giang Hành Thâm trốn tránh rất chật vật, khi đối phương lại vung cái chân ghế lên người cậu lần nữa, cậu tránh không kịp, chỉ có thể giơ tay ra cố gắng bắt lấy cái chân ghế đầy lực đó, quay mặt đi nhắm mắt lại.
Đương tinh thần thân thể tới gần nào đó thống khổ vô vọng trạng thái, hắn hữu hạn thời gian chỉ có thể nghĩ đến Phó Chu.
"Ân." Giang Hành Thâm gật đầu, không quên dặn dò: "Hảo hảo nghe giảng bài."
"Biết rồi." Hắn in một nụ hôn lên trán cậu: "Tôi đi đây, cục cưng."
"Còn hảo." Giang Hành Thâm lắc đầu, duỗi tay đem hắn ra bên ngoài đẩy đẩy: "Ngươi ly ta xa một chút, đừng truyền nhiễm cho ngươi."
"Cũng đỡ rồi." Giang Hành Thâm lắc đầu, đưa tay đẩy hắn ra xa: "Cậu tránh xa tôi ra chút, kẻo lây sang cậu đấy."
"Không, tôi chỉ ngủ lại một đêm nay thôi, tối mai sẽ về, được không?"
"Không có, ta liền ngủ hôm nay một đêm, ngày mai buổi tối liền đi, được chưa?"
"Không thể không ăn, ít nhiều gì cũng ăn mấy ngụm." Phó Chu xoa đầu cậu, dỗ dành nói: "Ngoan nào, ăn xong cháo rồi đo nhiệt độ, mai tôi sẽ xin thầy Tiền cho cậu nghỉ, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi."
"Không thể không ăn cơm, nhiều ít ăn mấy khẩu." Phó Chu sờ sờ tóc của hắn, hống nói: "Nghe lời, uống xong cháo lúc sau lượng thân thể ôn, ngày mai ta trước tiên cấp lão Tiền xin nghỉ, ngươi an tâm nghỉ ngơi là được."
"Không trở về." Phó Chu nói.
"Không về." Phó Chu nói.
"Mày còn dám báo cảnh sát, đúng là to gan rồi, mày xem hôm nay ông đây có đánh chết mày không!"
"Mày dựa vào đâu mà sống tốt như thế? Còn không phải là đang tiêu tiền của tao à? Nếu không có ông đây sinh ra mày thì mày chính là cục cứt! Mày mẹ nó ngay cả tư cách sống trên đời này cũng không có!"
"Mùa đông lúc nào cũng vậy." Cậu co chân lên một chút, có lẽ thể trạng của cậu không tốt lắm, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh ngắt, đôi khi buổi tối phải để túi nước nóng suốt đêm mới ngủ được.
"Mùa đông đều là như thế này." Hắn đem chân hướng lên trên rụt rụt, khả năng chính mình thể chất không tốt lắm, vừa đến mùa đông tiện tay lạnh chân lạnh, có đôi khi buổi tối ngủ muốn phóng suốt một đêm ấm túi nước mới được.
"Ngươi còn dám báo nguy, thật là lá gan phì, ngươi xem lão tử hôm nay lộng bất tử ngươi!"
"Ngươi dựa vào cái gì quá tốt như vậy, còn không phải hoa tiền của ta! Không có lão tử đem ngươi sinh hạ tới ngươi là cái rắm! Ngươi mẹ nó liền sống ở trên thế giới này tư cách đều không có!"
"Phóng trong ngăn tủ." Giang Hành Thâm đầu óc còn hỗn độn, chuyển rất chậm, hoàn toàn không tự hỏi lại đây hắn muốn áo ngủ làm gì.
"Sốt đến mức hồ đồ rồi hả?" Tiếng nói của Phó Chu rất nhẹ, nụ cười cũng rất nhạt, như đang nói chuyện với một đứa bé: "Tôi đi tắm trước, lát nữa nước lạnh cậu tự thêm vào được không?"
"Ta......" Hắn tưởng nói ta mới không phải ngươi loại người này, lại như thế nào cũng phát không ra thanh âm.
"Ta còn muốn cho ngươi ấm chân đâu." Phó Chu dùng cẳng chân kẹp hắn chân, "Hơn nữa lây bệnh cho ta mới hảo, như vậy bệnh của ngươi là có thể hảo."
"Ta không phải ngốc tử." Giang Hành Thâm giữa mày có vài phần ghét bỏ dấu vết.
"Tôi......" Cậu muốn nói rằng tôi không phải loại người như ông, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
"Tôi còn phải làm ấm chân cho cậu mà." Phó Chu kẹp chân cậu bằng chân mình: "Với lại lây sang cho tôi mới tốt, như vậy cậu sẽ khỏi bệnh."
"Tôi không phải là đồ ngốc." Giữa lông mày của Giang Hành Thâm hiện lên chút chê bai.
"Ừm." Giang Hành Thâm gật đầu, không quên căn dặn: "Nghe giảng cho tử tế."
"Đã biết." Phó Chu ở hắn cái trán in lại một nụ hôn, "Ta đi rồi bảo bảo."
"Để trong tủ rồi." Đầu óc Giang Hành Thâm vẫn còn mơ màng, suy nghĩ rất chậm, hoàn toàn chưa nghĩ đến hắn cần đồ ngủ để làm gì.