Edit+Beta: Jane
Tuy rằng Tạ An Ninh cùng người trước mặt nhìn qua thật có cảm giác vài phần gần gũi, nhưng mà bọn họ cũng là kém quá xa đi.... Không, không bằng nói căn bản chính là 2 thái cực hoàn toàn khác nhau, hơn nữa thanh âm cũng hoàn toàn bất đồng nha! Thanh âm dễ nghe như vậy, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy trong lòng rất thoải mái, hoàn toàn không thể tưởng tượng được là Tạ An Ninh trước kia.
Nhưng mà nếu xem kĩ lại một chút,dung mạo đích xác cũng có vài phần tương tự... Thật không nghĩ tới Tạ An Ninh ngày thường, nếu như mà cậu phẫu thuật thẩm mĩ thì làm sao có khí chất như vậy, cùng với cách ăn nói ngày xưa hoàn toàn bất đồng.
Du Hồng Phong bên kia cũng há to miệng, ngơ ngẩn nhìn Tạ An Ninh, sắc mặt mấy phen biến hóa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, quả thực cảm thấy chính mình là đang nằm mơ.
Lúc này, Tạ An Ninh cầm lấy thư trên bàn, khe khẽ thở dài, ánh mặt trời vương trên sườn mặt cậu hơi mang vài phần u buồn, tức khắc làm cho trong lòng mọi người vô cùng thương tiếc, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía mấy người làm ra hết thảy truyện này, hoàn toàn quên béng trước đây bản thân mình khinh thường Tạ An Ninh như thế nào.
Du Hồng Phong cũng bỗng nhiên cảm giác hành động của chính mình là tội ác tày trời, gã ngày thương thế mà lại khi dễ Tạ An Ninh, thật là quá đáng! Gã như thế nào bày ra loại chuyện bỉ ổi như thế này!
Thậm chí, Tạ An Ninh bị hắn làm ra loại chuyện này từ đầu đến cuối đều là thái độ bình thản, cậu đều không có trách gã... Người như vậy quả thực giống như thiên sứ! Du Hồng Phong quả thực hân không thể đánh bản thân mấy cái tát, quay đầu nhìn về phía các tiểu đệ còn đang ngẩn người, tức khắc tức giận nói: "Còn không mau đem cái bàn cũ này ném đi? Đi lấy cái bàn mới tới đây."
Du Hồng Phong còn vội vàng lấy trong ngăn kéo của chính mình ra một tập sách mới tinh cơ hồ là chưa lật qua bao giờ, trực tiếp đưa cho Tạ An Ninh.
"Xin, xin lỗi..." Du Hồng Phong cơ hồ là mặt đỏ tai hồng mà mở miệng, "Cái này trước cho cậu dùng tớ, tớ đến lúc đó sẽ bồi thường cho cậu."
"Cảm ơn." Tạ An Ninh mỉm cười tiếp nhận.
Cậu trong lòng đang suy tính không ít chuyện xảy ra, nếu mà Du Hồng Phong còn muốn cùng hắn động thủ nói chuyện, với tinh thần lực hiện tại của hắn phỏng chừng sẽ đánh không lại đối phương.
Nhìn người trước mắt tươi cười, lại làm cho trong lòng Du Hồng Phong có cảm giác được chữa lành, càng cảm thấy bản thân mình ở quá khứ thật không phải là người.
Vừa vặn bên kia có vài người đem bàn ghế mới xếp ngăn nắp, Tạ An Ninh gật đầu cùng bọn họ nói lời cảm ơn, lại ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Tất cả người cùng Tạ An Ninh nói chuyện đều có chút cảm giác lâng lâng, trong lòng lại nhớ đến quá khứ chính mình như thế nào nhục nhã cái người trước mắt, cảm giác vô cùng áy náy, thầm nghĩ như thế nào để bù lại lỗi lầm của chính mình trong quá khứ.
Một khắc này, Tạ An Ninh trước đây hèn mọn, đã trở thành một tồn tại mà tất cả mọi người chú ý đến.
Đặc biệt là lúc hắn trở về, cũng không giống như lúc trước quái gở, ngược lại còn ôn nhu đối với những người trước khinh dễ hắn chào hỏi một chút, quả thực làm cho người ta có cảm giác bị cảm hóa.
Bởi vì sắp đến kỳ mạt*, hiện tại nếu muốn lên cơ bản đều phải tự học. Mọi người đều lo làm việc của chính mình. Còn lại Tạ An Ninh lấy ra thiết bị đầu thu cá nhân bắt đầu lên mạng, xem thử một ít võng văn của thế giới này. . truyện kiếm hiệp hay
*một kì thi nhỏ
Tạ An Ninh lúc chưa xuyên qua là một đại thần võng văn nổi danh, mặc kệ cái gì loại hình văn cậu đều viết, hơn nữa còn cực được hoan nghênh, thậm chí hắn còn sử dụng một cái bút danh khác viết ra một quyển được xuất bản bán rất chạy, nhưng lại không có người nào biết thực ra hai thân phận này là một người.
Mà căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, thế giới này tuy rằng khoa học kĩ thuật thập phần phát đạt, nhưng không biết vì sao ở phương diện tiểu thuyết cùng hội họa lại vô cùng lạc hậu. Dường như là bởi vì qua đi rất nhiều năm chiến tranh đổ máu, dẫn tới bị mất rất nhiều về tài liệu văn hóa quan trọng.
Hiện tại mọi nơi đều được hòa bình, ở phương diện giải trí cùng nghệ thuật được các quốc gia thập phần theo đuổi, chính phủ đối với những người này cũng có phần nâng đỡ. Ở thế giới này, tiểu thuyết Internet cực kì được hoan nghênh, hơn nữa nếu là tác giả nổi danh, địa vị ở xã hội cũng là cực kì cao, được mọi người xung quanh tôn kính và sùng bái, cũng là người không có tinh thần lực đường ra đạt tới tốt nhất.
Hơn nữa, trong tương lai bởi vì chính phủ đả kích, đã không còn tồn tại những trang web bản lậu linh tinh. Nhưng nếu cùng so sánh, chính là những hợp đồng ở các trang web lớn đều cực kì nghiêm khắc, trang web lớn nhất-mạng lưới Thiên Tế văn học, càng là yêu cầu chất lượng cực cao, thậm chí nếu ở trang web viết kém, đều sẽ bị các độc giả không chút lưu tình mà nhục nhã.
Tạ An Ninh hoàn toàn không biết đến chuyện này, chẳng qua cho dù cậu biết, cũng sẽ lựa chọn trang web này, rốt cuộc trang web lớn nhất thì tài nguyên mới có thể tốt nhất. Hắn sử dụng quang não mở ra giao diện một cái trang web tiểu thuyết tầm trung, đúng là trong mạng lưới văn học, lập tức ta có thể thấy được một cái giao diện thập phần cao lớn, còn có rất nhiều người làm tiểu thuyết cực kì hoa mắt.
Tạ An Ninh trong tương lai có thể nói là một tên tân nhân*, bởi vậy cậu cực kì nghiêm túc mở ra mấy quyển văn nhìn lên, muốn nhìn một chút thế giới này rốt cuộc độc giả là thích loại hình tiểu thuyết nào. Rốt cuộc vẫn là muốn nghiền ngẫm xem người đọc yêu thích cái gì mới có thể ra thành tích.
*tân nhân: người mới.
Bản thân Tạ An Ninh cũng phi thường thích xem văn, sau ở trang web này đọc được bài viết của An Lộ Tư, tác giả được yêu thích nhất trên trang web này, sắc mặt của cậu có chút thay đổi, sau đó Tạ An Ninh lại tiếp tục lật tiếp vài cuốn tiểu thuyết, trong lòng rốt cuộc cũng hạ lên quyết tâm.
Hóa ra văn hóa ở thế giới này là vào sau thời kì phục hưng, trước đây đều là tương đối lưu hành ngược hướng, mọi người đều cho rằng không ngược thì không có chiều sâu, dẫn tới loại hình tinh tế cơ chiến thăng cấp lưu văn cư nhiên cũng cuồng ngược.... Mà ở một năm trước, rốt cuộc cũng bắt đầu phát triển ra sảng văn.
Nhưng mà những sảng văn đó còn tương đối thô ráp, cơ bản đều là Long Ngạo Thiên chi lưu*, vai chính vừa ra mặt những người khác liền toàn bộ quỳ cầu xuống làm tiểu đệ, toàn bộ các em gái cũng đều khóc lóc phải làm vai chính hậu cung, tuy rằng cũng rất sảng, nhưng không hề mang nhập cảm, hơn nữa tiết tấu gì đó cũng có vấn đề.
*ngựa đực.
Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, 'cậu' còn rất thích xem loại văn này, thời điểm có tiền trước kia còn đánh thưởng không ít...
Trên thực tế bản thân nguyên chủ đều thử qua viết văn linh tinh, nhưng dù sao hắn cũng không luyện tập nhiều, viết văn cũng rất lủng củng, còn thường xuyên bị người ta lấy ra nhục nhã trêu chọc, nguyên chủ tự nhiên sẽ không chịu nổi, từ đó về sau 'cậu' rất ít khi viết tiếp.
Thực hiển nhiên, tình huống hiện tại đối với Tạ An Ninh rất có lợi.
Tuy nhiên, nhiệm vụ của hệ thống chỉ là nhiệm vụ mới làm quen, viết truyện dài gì đó hoàn thành hiệu suất quá chậm, còn không bằng bắt đầu từ truyện ngắn, có kết quả nhanh, còn có thể kiếm thêm thu nhập, đối với Tạ An Ninh hiện tại quả thực là đưa than ngày tuyết.
Sau đó cậu liền chú ý tới trang web này có không ít tạp chí phụ thuộc, đặc biệt đăng một số bài tiểu luận ngắn và trung bình, cơ bản đều là trên dưới một trăm vạn. Rốt cuộc, độ dài như vậy quả thực không có trên web, như vậy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền(?)
Chẳng qua, các loại tạp chí như thế này đơn giản là lạm dụng các bài báo, bài văn có sẵn, Tạ An Ninh trực tiếp lấy tài khoản độc giả của nguyên chủ đi đăng kí tài khoản tác giả, tên gọi là Ninh Hiết. Sau đó, cậu lại lấy một bài văn* mà cậu đã viết trong quá khứ làm nguyễn mẫu** và làm một bài văn mới.
*truyện ngắn, tiểu thuyết.v.v.
**dàn ý.
Đây là một quyển văn nữ chủ, tuy rằng Tạ An Ninh là nam nhân, nhưng khi viết về nữ nhân cũng không có cảm giác ngỗ ngược, đoạn đầu văn tuy ấm áp thoải mái cuối cùng lại là hành hạ từ từ, thậm chí kết thúc câu chuyện còn vô cùng bi thảm.
Đây cũng coi như là một loại nếm thử, rốt cuộc những bài khác ngược văn tuy rằng từ đầu đến cuối đều là ngược, nhưng bởi vì từ lúc bắt đầu đã ngược, người đọc đều đã chuẩn bị tâm lí sẵn trước rồi, ngược lại không bằng từ lúc bắt đầu làm cho người ta thả lỏng, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại bắt đầu kích thích ngược văn.
Hơn nữa các thể loại văn khác trên thế giới này đều không có nhiều người đọc, đa phần cảm giác đều không quá mạnh, hệt như đang xem một câu chuyện dưới góc nhìn của Thượng đế, tâm lí miêu tả linh tinh cũng ít, làm Tạ An Ninh càng có thêm tự tin.
Sau đó, Tạ An Ninh liền đem truyện ngắn này viết ra.
Chỉ có độ dài mười vạn từ, trước kia Tạ An Ninh còn cần nhiều thời gian, nhưng với tinh thần lực mạnh mẽ hiện tại cậu không mất nhiều thời gian để thao tác thiết bị đầu cuối cá nhân và viết hết ra trước khi ra khỏi lớp.
Nếu là những người khác biết chuyện Tạ An Ninh vùi đầu làm nãy giờ, họ chắc chắn sẽ rất sốc. Dù sao thì ai cũng biết phong cách viết lách của Tạ An Ninh rất tệ hại. Cho dù bây giờ ngoại hình của cậu ấy có tốt hơn đi chăng nữa, hành văn gì đó sao có thể bởi vì giá trị nhan sắc cao mà trở nên tốt được chứ!
Một tác giả có kinh nghiệm lâu năm như Tạ An Ninh có thể viết hoàn hảo mà không cần sửa đổi, nhưng cậu vẫn sửa đổi một số phần rồi sau đó mới mở trang gửi.
Rốt cuộc, tạp chí này gắn liền với trang web, nộp bài lên trang web chủ là đủ rồi, Tạ An Ninh chọn tạp chí có yêu cầu cao nhất với giá cả ngàn chữ, tên gọi là <ngân hà>
Sau khi xem thử "Thời gian đem mất đi" phù hợp với phong cách của tạp chí phụ thuộc, không hiểu tên sau ra sao(?), Tạ An Ninh liền trực tiếp đem truyện ngắn của chính mình bình chọn rồi đi ra ngoài.
Sau khi làm xong hết thảy những việc này, cậu hoàn toàn không giống như vừa làm một việc gì quan trọng, cứ như thể cậu vừa tùy tiện sờ sờ một con cá, hoàn toàn không hề quan tâm đến truyện ngắn của mình có thể gửi bài thành công hay không mà bắt đầu trở mình ngồi dậy học tập. Rốt cuộc, mấy ngày sau còn có thi lại.
............
Bên kia, là biên tập viên của tạp chí <ngân hà>, một tạp chí phụ thuộc của trang web lớn nhất, chủ biên Tiểu Hy mỗi ngày đều xét duyệt vô số tiểu thuyết, tinh thần đều rơi vào trạng thái kiệt quệ.
Mắt thấy còn rất nhiều bài gửi đến, nàng nhịn không được ngáp một cái.
Kỳ thật số lượng cũng không tính là nhiều, nguyên nhân chính là đa số những bài dự thi này viết tốt thì tốt nhưng câu văn lại không trôi chảy, không biết những tiểu tác giả này lấy đâu ra can đảm mà gửi lên trang của họ, nên nói là nghé con mới sinh không sợ cọp sao?
Nhưng ngay sau đó, nàng nhìn thấy một bài văn có tên "Thời gian đem mất đi" trong số những bài báo đã gửi, đôi mắt của Tiểu Hy đã sáng lên.
Tên của truyện ngắn này khác với các phong cách của truyện khác, vì vậy, cô không thể không nhấp vào nó.
"Đây sẽ là loại truyện gì..."
- --------------------
Phía bên này, thời gian ăn cơm trưa cũng đến rất mau.
Trong trường Alva quý tộc có nhà ăn xa hoa. Cơ sở vật chất lẫn đầu bếp đều có thể so sánh với những đầu bếp nhà hàng sang trọng bên ngoài, nhưng giá cả đương nhiên không phải người bình thường có thể trả được.
Trước khi rời khỏi phòng học, những người xung quanh đột nhiên vây quanh và sôi nổi tỏ vẻ muốn cùng cậu ăn cơm trưa.
"Tạ đồng học, để mình mời cậu ăn cơm đi!!"
"Mày chim cút, cậu ấy là muốn ăn cơm với tao! Tất cả tránh gaaa!"
"Ông mới phải chim cút ấy, ông nghĩ ông là ai, Tạ An Ninh với tui là bạn học 2 năm liền đó!"
"Người nào ở đây mà không phải? Bà đang chọc cho tui cười sao?"
Rốt cuộc, tình hình Tạ An Ninh gần đây rất thê thảm, mọi người đều là có ít hoặc nhiều điểm hiểu biết, lúc trước bọn họ đều cảm thấy Tạ An Ninh người này rất xứng đáng, nhưng hiện tại một bạn học cảnh đẹp ý vui như vậy lại phải sống khổ sở, nội tâm đồng cảm bùng lên trong nháy mắt, hận không thể lập tức dang tay ôm lấy Tạ An Ninh. Đặc biệt Du Hồng Phong trong lòng mang áy náy là kích động nhất.
Trong lòng Tạ An Ninh đều là dở khóc dở cười, tuy rằng trên người không có nhiều tiền, nhưng tiền ăn một bữa cơm thì nhất định phải có. Cậu cảm ơn những người ở phía sau, có chút chật vật thoát ra hỏi vòng vây.
Đương nhiên, trên đường đi đến nhà ăn, cậu nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc cùng cảm thán. Tất nhiên, mọi người xung quanh không ai biết người này là Tạ An Ninh, một số người tò mò đi dò hỏi những người xung quanh, sau hi biết được anh chàng đẹp trai soái hí ngời ngời này là Tạ An Ninh, người trước đây cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tất cả đều vô cùng sửng sốt.
Lúc này, Ninh Tu Cẩn đang ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, cũng đã nghe ngóng từ cấp dưới của mình là Tạ An Ninh đã trở lại trường học.
Trên thực tế, Ninh Tu Cẩn hoàn toàn hông có một chút xíu ký ức nào về Tạ An Ninh, dù sao thì tính cách của anh ta tương đối lạnh nhạt, lúc trước giúp Tạ An Ninh cũng là do anh vừa vặn đi ngang qua mà thôi.
Về phần sự kiện thư tình, Ninh Tu Cẩn cũng không nghĩ tới sự kiện kia quá nhiều, anh chỉ coi thư tình như một loại khác của rác rưởi, coi như là đồ vật vô dụng mà thôi.
Ninh Tu Cẩn cũng không để tâm đến những đãi ngộ mà Tạ An Ninh nhận được sau đó, anh chưa bao giờ sẽ chú ý một học sinh bình thường trên người phát sinh những cái gì. So với những thứ đó, anh càng để ý tới việc người cao thủ đột ngột bỗng dưng xuất hiện và đánh bại Ferdinand kia.
Không sai, Ninh Tu Cẩn tự nhiên là thiên tài của hệ cơ giáp. Tuy hiện tại cách phía trước chiến loạn cũng đã qua đi ít nhiều năm, toàn bộ đế quốc vẫn luôn giữ bầu không khí tôn trọng cường giả. Tuy nhiên, Ninh Tu Cẩn là một người tương đối trong sáng, anh từ một phần nào đó cũng giống như Ferdinand, đều chỉ muốn chiến đấu, trừ cái này ra đều không để ý đến bất cứ điều gì khác.
"Thật sự rất ngoan cường nha." Ngồi ở đối diện Ninh Tu Cẩn là một thiếu niên tóc vàng đang cười ngạo nghễ, trên mặt mang theo vài phần khinh thường, "Thứ rác rưởi kia cư nhiên còn dám bén mảng tới trường? Xem ra hôm qua mày đánh cậu ta quá nhẹ đi, thật là phải tiếp tục dạy cho cậu ta một bài học."
Anders là bạn tốt của Ninh Tu Cẩn, thân thể cùng thiên phú đều cùng đối phương không phân cao thấp, gã lại là con lai có dung mạo tuấn mỹ. Nhưng tính cách lại thập phần ác liệt, hoàn toàn là một thiếu gia ăn chơi trác táng.
Trước đây, Tạ An Ninh bị toàn trường cười nhạo, thậm chí hiện tại lại mơ hồ sắp bị thôi học, cũng là vì Anders sau lưng quạt gió thêm củi gây ra, nếu không, một chuyện nhỏ như thế sao lại lên men ác liệt như vậy.
"Ngươi nói có phải hay không?" Anders lại nhìn về phía Ninh Tu Cẩn, trong giọng nói tràn ngập mùi vị chán ghét, "Nếu người như vậy thích ta, ta có thể sẽ trực tiếp nôn ra, thật mệt cho ngươi có thể nhịn xuống."
"Đừng để ý những chuyện vô dụng như vậy." Ninh Tu Cẩn còn thờ ơ không thèm ngẩng đầu lên, anh đang xem chăm chú trực tiếp của 'Kêu ta baba".
"Chậc, thật không thú vị gì cả, ngươi đã xem cái video hỏng đó bao nhiêu lần rồi." Anders cảm thấy nhàm chán, gã cùng Ninh Tu Cẩn là bạn tốt, không phải bởi vì họ hợp nhau, mà bởi vì họ có những trải nghiệm sống giống nhau. Điều đó thích hợp hơn. Trên thực tế, muốn nói giao tình cũng không có vài phần, giống như bây giờ, gã ta hông hiểu tại sao Ninh Tu Cẩn lại hào hứng với một video cơ giáp như vậy.
Anders lại nghiền ngẫm suy tư, 'Rốt cuộc là làm bẽ mặt tên đó, hay là đánh thẳng vào mặt hắn cho không bao giờ dám đến trường nữa?'
==========
Tác giả có lời muốn nói: Gất chi là cẩu huyết==