Ban đầu các anh định đặt đồ người ta đem đến nhưng các cậu bảo là muốn tự đi mua.
Sau khi phân chia công việc cho nhau thì Á Hiên Diệu Văn Trình Hâm cùng Tứ Húc đi siêu thị mua đồ, còn Gia Kỳ Chân Nguyên Hạo Tường và Tuấn Lâm thì phụ trách chuẩn bị cho bữa tiệc được mở ngoài sân gần hồ bơi.
Ở siêu thị thì ba cậu lượn vòng quanh mua đồ còn Diệu Văn phụ trách đi phía sao đẩy xe và bảo vệ cho bảo bối nhà anh, đi một hồi mua cũng gần đủ đồ ăn rồi nên các cậu định ra quầy thanh toán rồi về, hiển nhiên người trả tiền là Diệu Văn rồi anh nỡ nào để tiểu bảo bối nhà mình trả chứ.
Sau khi thanh toán xong xách đồ ra xe thì Á Hiên lên tiếng.
Á Hiên: khoan.. tiểu Tứ đâu.
Trình Hâm: mới nãy còn phía sao tao mà.
Á Hiên: không lẽ nó đi lạc sao.
Trình Hâm: không đâu nó đâu phải não cá như mầy đâu mà lạc.
Á Hiên: vậy nó đâu.
Diệu Văn: cậu đừng lo lên xe đợi đi tớ đi tìm cho.
Hai cậu cùng nhau lên xe ngồi đợi còn Diệu Văn quay trở lại siêu thị, hai cậu ngồi trong xe được một lúc thì có người mở của xe.
Á Hiên: Diệu Văn anh..
Người mở cửa xe không phải Diệu Văn mà là Tứ Húc, trên tay cậu còn cầm theo cái túi nhỏ nhưng bên trong không biết đựng gì, còn Tứ Húc nhìn hai cậu ngại ngùng trả lời.
Tứ Húc: hì hì là tao không phải Lưu Diệu Văn.
Trình Hâm: nãy giờ mầy đi đâu thế làm tụi tao lo.
Tứ Húc: tao mua chút đồ á mà, lỡ làm bây lo ngại quá.
Á Hiên: mầy về rồi thì tốt, để tao gọi cho Diệu Văn biết rồi cùng về.
Á Hiên lấy điện thoại ra gọi cho Diệu Văn, một lúc sau anh xuống lái xe vè nhà, trên đường về Trình Hâm luôn hỏi Tứ Húc tại sao lại đi không nói gì đã vậy cái túi mà cậu cầm là gì.
Tứ Húc chỉ cười hì hì cho qua thôi cũng không nói cho Trình Hâm biết bên trong túi nhỏ là gì.
Khi về đến nhà các cậu mang đồ ra sân sau nơi tổ chức tiệc, ở nhà các người kia cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Tuấn Lâm: a mấy cậu về rồi, sao nào mua được gì rồi.
Trình Hâm: khá nhiều.
Hạo Tường: chỉ có hai túi nhỏ thôi mà nhiều gì.
Tứ Húc: xì nhiều lắm, Lưu Diệu Văn đang xách vào đấy.
Diệu Văn: ai nói gì tôi đấy.
Diệu Văn để lên bàn rồi xoa xoa tay mình vì xách khá nhiều, Tuấn Lâm liền hí hửng chạy lại đống đồ đê trên bàn, nào là thịt xiên, thịt miếng, rau củ rồi đồ nấu lẩu nữa nhiều thật.
Thế là cả đám bận bịu lo nấu nước lẩu và chuẩn bị than để nướng thịt, tất cả điều xong hết rồi bây giờ chỉ còn để lên nước và nhún đồ vào lẩu nữa là ăn thôi.
Tứ Húc: ể khoan.
Á Hiên: chuyện gì thế.
Tứ Húc: tụi mình hình như vẫn chưa tắm.
Trình Hâm: mầy nói cái tao khó chịu rồi nè hay về tắm cái rồi lại qua đây.
Tứ Húc: ừa vậy đi..
Ba cậu định xách mông đi về thì liền bị Tuấn Lâm chặn lại.
Tuấn Lâm: bọn mầy định đi đâu.
Á Hiên: về nhà tắm rồi qua lại.
Tuấn Lâm: về làm gì ở đâu tắm luôn đi.
Tứ Húc: đồ đâu tụi tao thay.
Tuấn Lâm: tao có là được rồi.
Trình Hâm: cũng được.
Tuấn Lâm: ba anh đứng đó làm gì dẫn tụi nó vào nhà tắm đi.
Ba anh liền hiểu ra vấn đề đi lại nắm tay các cậu dẫn đi, quay lưng lại đưa ngón tay hình like cho Tuấn Lâm.
Hạo Tường: em là đang giúp chúng nó??
Tuấn Lâm: haha phải a~~ Hạ lão sư em rất là nhìn thấu hồng trần nha.
Hạo Tường: em là số 1 rồi, thế đồ đâu họ thay??
Cậu liền cười phì bún nhẹ vào trán anh ôn nhu trả lời.
Tuấn Lâm: để ba tên kia tự lo chứ sao
Hạo Tường: thỏ nhỏ thật ranh mãnh.
Tuấn Lâm: anh mới biết à, em rất thông minh nha.
Hạo Tường: phải phải, em thông minh nhất, ba tên kia phải cảm ơn em nhiều lắm ấy.
Tuấn Lâm: haha còn phải nói sao, thôi mình cũng vào nhà tắm cái nào.
Cậu nói xong buôn anh ra đứng dậy đẩy anh vào nhà, sau đó vào phòng anh pha nước cho anh tắm trước.
Đang pha nước thì điện thoại có tin nhắn cậu mở ra xem thì cười một cái rồi trả lời lại, sau khi pha nước xong tung tăng ra đẩy anh vào phòng, dìu anh vào nhà tắm rồi đi ra để anh tự sử.
Ở ngoài cậu ngồi trên giường chờ anh tắm xong rồi mình tắm, sau khi dìu anh ngồi lên giường thì cậu cầm đồ vào nhà tắm, một lác sau cậu đi ra và đẩy anh ra ngồi chờ bọn kia.
_________
Phòng Chân Nguyên.
Anh dẫn cậu vào phòng mình rồi đi đến tủ đồ lấy ra bộ đồ còn mới chưa cắt mác đưa cho cậu, Tứ Húc nhìn anh rồi nhìn xuống bộ đồ trên tay mình.
Tứ Húc: đồ mới của anh à.
Chân Nguyên: không phải đồ mua cho người ta.
Cậu bực bội đưa bộ đồ lại cho anh.
Tứ Húc: thế anh cất lại đi, tôi không thích lấy đồ của người khác.
Chân Nguyên: cậu nhìn thử đồ và size đi.
Tứ Húc nghe lời liền đem bộ đồ ra coi cậu khá bất ngờ vì bộ đồ này là theo phong cách giống cậu size cũng là của cậu và điều đặt biệt nó là của nhà thiết kế Alexphin ( tên bịa ạ) nhà thiết kế nổi tiếng trên trang phục được ông thiết kế điều có hình thiêu đặc trưng.
Tứ Húc: cái này là mua cho tôi sao??
Chân Nguyên: ừm chẳng là gần sinh nhật cậu nên tôi nên định mua tặng cậu, thôi giờ cậu mặc đi khi khác tôi mua lại.
Tứ Húc nhảy dựng lên nắm tay cảm ơn anh, vì cậu rất thích nhà thiết kêa này nhưng ông ta rất kì quái là không phải có tiền là có thể mua mẫu thiết kế của ông ta đâu, đến giờ trong tủ đồ cậu chỉ đựa duy nhất một bộ của ôbg thôi.
Chân nguyên: thế có tắm không hay vẫn muốn trả đồ lại cho tôi.
Tứ Húc: tắm chứ, ngu gì trả lại.
Cậu tung tăng chân sáo vào nhà tắm còn anh nhìn thấy cậu vui vẻ nên cũng vui lây ( người ta nói yêu là vậy).
Phòng Diệu Văn.
Anh và cậu vào phòng đã được một lúc rồi nhưng vẫn chưa ai nói gì với nhau cả, không khí có chút ngượng.
Á Hiên: Văn Văn nè.
Diệu Văn: hửm, chuyện gì Hiên nhi.
( như chương trước mình có nhắc là khi chỉ có hai người thì Văn Hiên sẽ xưng hô anh em và gọi là Văn Văn, Hiên nhi nha, tôi nhắc cho mấy cô nhớ thôi à ??)
Á Hiên: em muốn đi tắm.
Diệu Văn: anh biết mà, thế mới dẫn em vào phòng anh nè.
Á Hiên: nhưng...nhưng em không có mang quần áo theo.
Anh liền hiểu ra vấn đề, để cậu ngồi đó bản thân đi lại tủ đồ lấy ra bộ đồ đơn giản mặc nhà của mình đưa cho cậu, cậu nhìn anh không chớp mắt.
Diệu Văn: em lấy cái này đi tắm rồi mặc đi, bộ này mẹ mới mua tặng anh cũng chỉ mặc được có một lần à.
Á Hiên: làm thế có ổn không, đồ nzyf là mẹ anh mua mà.
Diệu Văn: ngốc, đồ anh cũng là đồ em thôi không cần phân biệt, mau vào tắm đi bảo bối à.
Á Hiên: vâng ạ.
Cậu đỏ mặt vì câu nói của anh ôm bộ đồ chạy một mạch vào phòng tắm, anh nhìn theo dáng vẻ ngại ngùng của cậu không khỏi cười phì.
Phòng Gia Kỳ.
Không phải nói chứ hai người này đúng là cặp đôi long trời lỡ đất đấy, vừa vào phòng là cãi lộn um trời hết, cũng nhờ là phòng cách âm tốt nếu không đám kia điều bị hai người làm phiền lỗ tay rồi.
Trình Hâm: tên chết tiệt, anh lôi tôi lên đây làm gì hả, anh có ý đồ gì với tôi??
Gia Kỳ: bớt xàm.xíu đi, ông đây mà thèm.có ý gì với cậu á, chưa ngủ đừng mơ hé.
Trình Hâm: mơ mơ cụ tổ nhà anh.
Gia Kỳ: bớt đem cụ tổ tôi ra nói đi, tôi đây không hứng với cái thứ hung dữ nhưng cậu.
Trình Hâm: hung dữ cái mô nhà anh, nói không ý đồ gì tại sao lại lôi tôi vào phòng anh làm gì chứ.
Gia Kỳ: bộ cậu không nghe Tuấn Lâm bảo bọn tôi dẫn các cậu đi tắm à.
Trình Hâm: thế tôi tắm cùng Tứ Húc cũng được cớ sao lại lôi tôi vaoc đây.
Gia Kỳ: bộ cậu không thấy lúc nãy cậu đi được nữa thang thì Chân Nguyên đã vội kéo Tứ Húc vào phòng chốt của lại luôn à.
Trình Hâm: thế tôi tắm cùng Á Hiên.
Gia Kỳ: cậu nghĩ sao về Lưu Diệu Văn.
Trình Hâm: anh.. anh.
Gia Kỳ: tôi làm sao nào.
Trình Hâm: tôi đi tắm mặc kệ tên chết tiệc nhà anh.. hứ.
Cậu giận dỗi bỏ đi tắm cởi hết đồ mở vòi sen ra hửng thụ được thí trực nhớ rằng mình không mang theo đồ, còn đồ củ thì ướt hết rồi, cậu suy nghĩ đành liều một phen vậy.
Cậu thân thể không mặc gì nên không ra được đành thò cái đầu ra gọi Gia Kỳ.
Trình Hâm: nè Gia Kỳ.
Gia Kỳ: hả chuyện gì nói.
Trình Hâm: tôi nhất thời quên bản thân không mang quần áo, lúc nay lỡ tay làm ướt đồ cũ rồi, anh cho tôi mượn tạm đồ được không tôi lạnh.
Gia Kỳ: chờ chút đi người giao hàng sắp đến rồi, tôi đã đặc cho cậu bộ đồ rồi.
Trình Hâm: hì hì cảm ơn anh trai đẹp
Cả hai nhìn nhau khung cảnh hôm.nay lạ lạ sao ấy, một lúc thì điện thoại reo lên anh nghe xong liền đi xuống nhà thì lại bị thồn cơm chóa vào miệng nữa thật là khổ quá đi.
Tuấn Lâm: Gia Kỳ anh mua gì thế.
Tuấn Lâm thấy Gia Kỳ đi ra ngoài liền cầm theo cái túi đựng đồ có bản hiệu
Louis Vuitton đi vào hiếu kì lền hỏi.
Gia Kỳ: mua đồ cho Đinh Trình Hâm thôi.
Tuấn Lâm: thế à vậy anh đem.lên cho nó đi ở đây lại phiền em vào Hạo Tường lắm.
Gia Kỳ khinh bỉ hai người xong cũng bỏ lên phòng đứng đó cơm chóa ăn không hết.