– Hửm? Bất ngờ gì?- Lăng Tuyết tò mò hỏi.
– Đến lúc đó em sẽ biết thôi.
Thân Đồ Dạ không nói nhiều, chỉ lo quan sát nhà cửa nơi này, đây là khu chung cư theo lối kiến trúc cổ, có chút dấu ấn thời gian, trang nhã duy mĩ, tuy rằng không thể nói rõ quý giá bao nhiêu, nhưng giá trị xa xỉ.
– Thôi vậy.
Lăng Tuyết biết tính anh, chuyện anh không muốn nói, dù cô hỏi thế nào cũng không hỏi ra được.
– Nhà này là ai tìm cho em?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Lãnh Thanh Mặc- Lăng Tuyết cũng không định che giấu- Sao vậy?
– Không có gì- Thân Đồ Dạ cũng không nói nhiều- Em giúp họ Cung chuyện lớn như vậy, họ tìm một căn nhà cho em cũng nên làm mà.
– Đừng nhắc chuyện này nữa- Lăng Tuyết tránh nặng tìm nhẹ nói- Được rồi, đưa bánh bao cho em, anh về nhà nghỉ ngơi đi.
– Không cần anh đưa em lên nhà à?- Thân Đồ Dạ cũng chưa muốn đi ngay.
– Không cần đâu- Trong lòng Lăng Tuyết nghĩ, ngộ nhỡ để Hàn Bắc Hàn Giai trông thấy Thân Đồ Dạ, sự việc sẽ càng thêm phức tạp.
– Được rồi- Thân Đồ Dạ cũng không miễn cưỡng, đưa túi bánh bao cho Lăng Tuyết- Tối nay anh đến đón em.
– Ừ…
Lăng Tuyết nghe câu đó, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trong lòng hơi bất an, tối đến đón cô? Có phải nghĩa là sẽ xảy ra “chuyện ấy” không?
– Phản ứng của em vậy là sao?- Thân Đồ Dạ không vui nhìn cô- Đừng giở trò với anh, bằng không, em sẽ hối hận lắm đó!
– Biết rồi mà- Lăng Tuyết thật sự không dám chọc anh- Em lên trước nha, bái bai!
Nói xong, cô định đi…
– Đi vậy à?- Thân Đồ Dạ bất mãn nói.
– Hửm?- Lăng Tuyết thất thần.
Thân Đồ Dạ không nói gì, chỉ đưa mặt đến gần, ý bảo cô hôn anh.
Nhìn thấy bộ dạng dễ thương của anh, Lăng Tuyết không khỏi bật cười, cắn môi, cô ngượng ngùng hôn chụt lên mặt anh, sau đó quay đầu đi thẳng.
Thân Đồ Dạ nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cô gái này lúc vâng lời đúng là rất đáng yêu.
***
Lăng Tuyết vội vàng chạy lên nhà, vừa định dùng chìa khóa mở cửa, cửa phòng đã mở từ bên trong.
Hàn Giai thấy cô, vui mừng la lên:
– Chị Tuyết, chị chạy đâu vậy, cả đêm không về, mọi người đều đang tìm chị, Hàn Vũ Thần gấp đến điên luôn! Em còn đang định ra ngoài tìm chị tiếp đây.
– À… Chị không sao!- Lăng Tuyết có chút xấu hổ, câu hỏi này đúng là khó trả lời, cô đành phải chuyển hướng- Hàn Bắc và Hàn Vũ Thần vẫn ổn chứ, tối qua không xảy ra chuyện gì đúng không?
– Chị còn nói nữa- Hàn Giai nghe vậy liền nổi nóng- Tối qua tự nhiên rạp hát mất điện, Hàn Vũ Thần té trên đài cao xuống, gãy xương mắt cá chân, tối qua phải nhập viện, nhưng anh ấy lo cho chị suốt, sợ chị gặp chuyện, kêu mọi người đi tìm chị, suýt nữa còn báo cảnh sát! Chị mau gọi điện cho anh ấy đi, anh ấy gấp muốn chết rồi.
– Anh ấy nằm ở bệnh viện nào? Để chị đi thăm!
Lăng Tuyết rất áy náy, nếu không vì cô, Hàn Vũ Thần cũng không thành ra như vậy.
– Ở cùng bệnh viện với Lăng Ngạo- Hàn Giai cau mày nói- Bác sĩ nói mắt cá chân bị gãy xương, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, tuy rằng không phải quá nghiêm trọng, nhưng sắp tới chắc chắn không thể biểu diễn!
– Đều tại chị.
Lăng Tuyết nhớ lại chuyện tối qua liền vô cùng hổ thẹn, cô rất rõ bị thương với một ca sĩ mà nói sẽ có ý nghĩa gì, thông cáo hơn nửa năm đều bị hủy hết, không nói đến tổn thất kinh tế nặng nề, độ nổi tiếng cũng xuống dốc theo, có lẽ sự nghiệp phấn đấu nhiều năm sẽ phải chững lại!
– Chuyện này sao trách chị được? Xảy ra tai nạn bất ngờ, ai cũng không muốn- Hàn Giai không biết ẩn tình đằng sau- Nhưng chị không nói gì bỏ đi thì không đúng rồi, ai cũng lo lắng cho chị, đặc biệt là Hàn Vũ Thần, đúng rồi, tối qua chị đi đâu vậy?
– Chị đi toilet đã, lát nữa hẳn nói- Lăng Tuyết vội vàng vào nhà, muốn né tránh câu hỏi của Hàn Giai.
Lúc này, cửa mở ra, giọng nói đồng thời truyền đến:
– Hàn Giai, Lăng Tuyết có liên lạc với em…
Hàn Bắc chưa nói xong đã dừng lại, kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết, kích động hỏi:
– Lăng Tuyết, em về lúc nào vậy? Cả đêm em chạy đi đâu, tụi anh lo lắng lắm, Hàn Vũ Thần suýt nữa báo cảnh sát rồi!
Không hổ là hai anh em, lời anh nói chẳng khác Hàn Giai là mấy.
– Em không sao, chẳng phải em về rồi sao?- Lăng Tuyết nói sang chuyện khác- Đúng rồi, nghe Hàn Giai nói Hàn Vũ Thần bị thương? Tình hình anh ấy thế nào rồi, ngoại trừ bị thương ở chân ra còn có chỗ nào bị thương nữa không? Lúc té xuống có đập đầu không…
– Anh ta…
– Thôi khỏi, để em đến thẳng bệnh viện thăm anh ấy vậy!- Lăng Tuyết luôn cảm thấy mắc nợ Hàn Vũ Thần- Đúng rồi, đây là bánh bao em mua cho mọi người, nhân lúc còn nóng ăn đi, em đi tắm đã.
Nói xong, cô liền chui vào phòng…
– Tốt quá, anh đang đói đây- Hàn Bắc lấy bánh bao ra, gặm lấy gặm để- Em không ăn à?
– Ăn chứ, chừa em mấy cái, em rửa mặt đã.
– Ừ- Hàn Bắc đáp.
– Xem ra mọi người rất đói, đúng lúc em mới nấu canh gà xong, múc cho mỗi người một chén!- Hàn Giai nói.
– Mau đi, mau đi- Hàn Bắc giục- Nhớ múc vào hai bình giữ nhiệt nữa nhé, mang một phần cho Hàn Vũ Thần.
– Em biết rồi.
***
Lăng Tuyết rửa mặt thay đồ xong, ăn chút gì đó rồi cùng Hàn Bắc đến bệnh viện.
Trên đường, Lăng Tuyết hỏi Hàn Bắc tình hình tối qua:
– Tối qua, ngoài Hàn Vũ Thần ra còn có ai bị thương nữa không?
– Những người khác đều ổn, chỉ có hai diễn viễn múa bị thương ngoài da thôi- Hàn Bắc thở dài- Nhưng buổi biểu diễn lần này coi như xong, Hàn Vũ Thần tổn thất nặng nề! Chẳng những anh ta mất đi cơ hội tốt để tuyên truyền ở nước Mỹ, hơn nữa vì giữ danh dự, anh ta còn bỏ tiền ra hoàn trả tiền vé cho mọi người, đúng là thê thảm!
Lăng Tuyết ngẫm lại cũng đúng, dù sao đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Hàn Vũ Thần tại Mỹ, vốn dĩ họ nghĩ buổi diễn này lần đầu đã thành công ở Mỹ rồi, hiện tại gặp phải chuyện này có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.
Hơn nữa, hiện tại anh ấy lại bị thương phải nằm viện, một thời gian nữa e rằng không thể nhận được thông cáo, đến lúc đó tổn thất sẽ thảm hơn.
– Không biết tại sao đột nhiên mất điện nữa- Nói đến đây, Hàn Bắc tức giận- Theo lý mà nói biểu diễn quan trọng như vậy, nguồn cung cấp điện cho rạp hát phải có thêm vài phương án dự phòng mới đúng, sao đột nhiên lại mất điện?
– Ờ thì…- Lăng Tuyết chột dạ- Ờ thì, họ điều tra ra chưa? Nguyên nhân là gì?
– Công ty của Hàn Vũ Thần còn đang điều tra, anh cũng không biết. Nhưng cũng có chuyện đáng vui mừng, tuy rằng lần này xảy ra tai nạn, nhưng lòng nhiệt tình của người hâm mộ không giảm sút, nhất là sau khi xem được mấy tiết mục của buổi diễn, không ít khán giả tỏ vẻ không muốn hoàn vé, đề nghị sau khi Hàn Vũ Thần khỏi hẳn tiếp tục biểu diễn cho khán giả xem. Bên công ty cũng khẩn cấp làm tốt quan hệ xã hội, suốt đêm mời phóng viên họp báo giải thích sự việc. Nói đến chuyện này, thật đúng là không thể không khâm phục sự phát triển tột bậc của mạng internet tại Mỹ, tối qua mới xảy ra chuyện, sáng nay liền bùng nổ trên mạng, các mặt báo đều tuyên dương hành động hoàn lại tiền vé của Hàn Vũ Thần, cộng đồng mạng cũng chú ý hơn đến anh ta. Nếu không phải đích thân tham dự biểu diễn, anh sẽ nghi ngờ có phải công ty anh ta thuê hết cư dân mạng này không! Vậy xem như gặp họa được phúc, Hàn Vũ Thần ở Mỹ xem như “lần đầu ra quân đã thành công”, anh nghĩ lần sau anh ta có làm live show nữa, nhất định sẽ thành công!
– Vậy tốt rồi- Lăng Tuyết nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn- Kết quả không phải quá tệ.
– Đúng rồi, Lăng Tuyết- Hàn Bắc không nhận ra sự bất an của Lăng Tuyết, hưng phấn nói tiếp- Chắc chắn em vẫn chưa biết, hiện tại em cũng rất nổi tiếng!
– Cái gì, em cũng nổi tiếng?- Lăng Tuyết kinh ngạc hỏi.
– Ừ, đêm qua có rất nhiều fan xem em biểu diễn, còn có những đoạn clip khi em song ca cùng Hàn Vũ Thần, bây giờ đã có lượt xem rất khủng trên Facebook rồi! Em có thể tự mình mở lên xem!
Sau khi đến Mỹ, Lăng Tuyết cũng nhập gia tùy tục đăng ký tài khoản Facebook, lúc nhàm chán sẽ mở ứng dụng tương tự Weibo này ra xem tin tức.
Cô nghe Hàn Bắc nói vậy, cầm điện thoại xem, quả nhiên như lời Hàn Bắc nói, đứng đầu newfeed lại có thể là clip song ca của cô với Hàn Vũ Thần, chỉ trong một đêm, lượt xem đã đạt đến con số 600 nghìn!
Cũng có rất nhiều dân Mỹ xem clip, còn bình luận bên dưới khen ngợi trình độ biểu diễn của họ, còn hỏi hai người họ là ai.
Xem ra lần này đúng là gặp họa được phúc rồi!
Lăng Tuyết cất điện thoại vào, thở phào nhẹ nhõm nói:
– May quá, trong lòng em rốt cuộc cũng dễ chịu hơn rồi.
– Gì…- Hàn Bắc nghe không hiểu lời cô nói.
– Không có gì- Lăng Tuyết đổi đề tài- Ngoài chuyện này ra không còn chuyện gì nữa chứ?
– Còn có hai diễn viên múa bị thương nhẹ, ngoài da thôi, không nghiêm trọng, chị An đã dàn xếp ổn thỏa rồi- Hàn Bắc nói- Hàn Vũ Thần bị thương nằm viện, mấy thông cáo đã nhận đành phải hủy hết. Anh nghĩ, hết thảy đều phải đợi anh ta xuất viện rồi tính!
– Ừ!- Lăng Tuyết gật đầu- Chuyện tối qua, không ai nói với Lăng Ngạo đúng không?
– Nói rồi- Hàn Bắc buột miệng.
– Hả? Vậy anh ấy…
– Lăng Ngạo rất quan tâm buổi biểu diễn này, tối qua đã lên Facebook xem rồi, rạng sáng đọc tin tức thấy biểu diễn xảy ra sự cố liền gọi điện cho anh, anh sợ cậu ta bị đả kích, nên lừa cậu ta nói em không sao, chỉ đang bận giải quyết hậu quả với chị An thôi, không rãnh nói chuyện với cậu ta, hôm nay sẽ đến thăm, mới nãy cậu ta lại gọi điện hỏi thăm em, anh cũng giấu nhẹm đi, em đi gặp cậu ta tốt nhất đừng để bị lộ nhé.
– Biết rồi- Lăng Tuyết thở phào, may mà Hàn Bắc thông minh, nếu để Lăng Ngạo biết cả đêm cô không về, e rằng sẽ phát điên lên mất.
– Reng reng reng…- Lúc này, điện thoại Hàn bắc đổ chuông, anh vội vàng nghe máy- Vũ Thần, đúng, Lăng Tuyết về rồi, chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, cô ấy không sao, anh đừng lo, được, tôi đưa điện thoại cho cô ấy đây!
Hàn Bắc đưa điện thoại cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết a lô một tiếng, giọng nói kích động của Hàn Vũ Thần đã truyền đến:
– Lăng Tuyết, em không sao chứ?