Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Thường Nhuận Chi, rồi sau đó bị nàng đè ép xuống.
Nghĩ cái gì vậy?
Thường Nhuận Chi không khỏi thầm mắng chính mình một tiếng.
Cửu hoàng tử phi vừa qua cửa hai tháng liền chết vì bệnh, chuyện này đối với Lưu Đồng mà nói, nhất định là đả kích không nhỏ.
Mặc dù, nàng cũng không biết Cửu hoàng tử phi làm người như thế nào, cũng không biết cảm tình của Lưu Đồng đối với Cửu hoàng tử phi, có thể nhân gia đến cùng là thiếu niên kết tóc.
Nàng và Phương Sóc Chương cũng là nguyên phối, cũng là vợ chồng bất hoà, nhưng mà Phương Sóc Chương vẫn còn sống.
Tình huống như vậy, hoàn toàn không giống với tình huống của Lưu Đồng và Cửu hoàng tử phi.
Lúc Lưu Đồng hỏi chuyện Phương Sóc Chương đã không yên lòng như vậy, nếu như nàng mở miệng hỏi chuyện của Cửu hoàng tử phi, nàng biết trốn đi chỗ nào?
Làm gì để bản thân có việc nhỉ?
Thường Nhuận Chi mỉm cười, gạt bỏ tiểu ác ma trong lòng ra ngoài, bắt đầu đứng đắn phẩm trà cùng Lưu Đồng.
Quán trà này tên gọi Nhạc Lộc quán, lui tới đều là danh sĩ có chút thanh lưu, bên trong quán gió mát nhã tĩnh, thích hợp phẩm trà hỏi, ngâm thơ vẽ tranh. Có thể nhìn ra được, chủ nhân của quán trà này là một người phong nhã.
Lưu Đồng nói: “Nhạc Lộc quán này là sản nghiệp của Kỳ vương huynh, ta chỉ ghé qua hai ba hồi. Kỳ vương huynh hảo văn, danh sĩ thường đến Nhạc Lộc quán, Kỳ vương huynh thường xuyên tới đây cùng danh sĩ đấu văn.”
Thường Nhuận Chi nhất thời kinh ngạc: “Ta thấy nơi này trang hoàng thanh nhã mới vào, không nghĩ tới nơi này lại là sản nghiệp của Kỳ vương?”
Lưu Đồng cười nói: “Phàm là địa phương có chút danh khí trong kinh, hơn phân nửa đều có bóng dáng vài vị vương huynh. Tỷ như phía trước chúng ta đi qua Túy Tiên lâu, này đông gia là dựa vào Chúc vương huynh, mới vừa rồi sinh ý thịnh vượng, tài vận hanh thông.”
Thường Nhuận Chi thở dài: “Túy Tiên lâu ngày tiến đấu kim, Chúc vương gia cũng không ngại mệt.”
“Chúc vương huynh, nhưng là sẽ không đem chút bạc này xem ở trong mắt.” Lưu Đồng dừng một chút, trong mắt dẫn theo ý cười: “Ai chẳng biết, nói như thế trong nhiều hoàng tử, thích nhất tiền, xem trọng tiền nhất, chính là người kia.”
Lưu Đồng chỉ chỉ thiên, Thường Nhuận Chi nhất thời sáng tỏ, ánh mắt cũng hơi cong lên.
“Nghe nói huynh đã làm việc trước mặt người kia.” Thường Nhuận Chi phụ họa chỉ chỉ thiên: “Ta ở phủ Thái Tử tại sao chưa thấy qua huynh.”
Lưu Đồng nhún vai: “Sao hắn có khả năng tin tưởng ta chứ?”
Thường Nhuận Chi nghĩ một chút.
“Sở dĩ huynh đệ đều biết đến ta và ngũ ca giao hảo nhất, ngũ ca tốt xấu gì cũng là vương gia, Thái tử phòng bị ta cũng không ngạc nhiên.”
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta làm việc ở phủ Thái Tử cũng không lâu, cùng Thái tử tiếp xúc vài lần, ngược lại cũng nhìn ra được, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng.”
Lưu Đồng thở dài: “Làm thủ hạ dưới tay của người như vậy, không thể phát triển được năng lực gì, nhưng mà lại không thể đùn đẩy.”
Thường Nhuận Chi chần chờ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Huynh làm việc là không phải thật tâm vì Thái tử?”
Nhất thời, Lưu Đồng giương mắt nhìn Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi nói: “Nếu như huynh đã nghĩ tới muốn đùn đẩy, huynh lại không muốn làm việc cho Thái tử. Từ điểm xuất phát huynh không thật tâm giúp đỡ Thái tử, cho nên huynh làm việc dưới tướng của hắn, tự nhiên cũng sẽ không thể phát huy năng lực.”
Lưu Đồng càng nghe càng kinh ngạc.
Thường Nhuận Chi tổng kết nói: “Hành vi hiện tại của huynh... Chính là phản kháng tiêu cực.”
Lưu Đồng liền trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn nói với Thường Nhuận Chi: “Cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ nói với nàng những suy nghĩ của ta, hôm nay vừa nghe, suy nghĩ lại, đích xác giống như lời nàng nói.”
Hốt nhiên, Lưu Đồng vừa cười vừa nói: “Mỗi lần nghe nàng nói chuyện, đều sẽ có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.”
Thường Nhuận Chi nghi hoặc nhìn hắn.
Lưu Đồng liền giải thích nói: “Lúc sứ đoàn Tiên Ti vào kinh, nàng mang theo tiểu tứ đến Túy Tiên lâu.”
Thường Nhuận Chi mở to hai mắt, bật thốt: “Sao huynh biết?”
“Lúc đó, ta an vị ở phía sau nàng.” Lưu Đồng cười nói: “Cho nên, cũng rất may mắn nghe được cuộc nói chuyện của nàng với tiểu tứ.”
Thường Nhuận Chi cẩn thận ngẫm lại, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được hắn nói, nàng ở trước mặt hắn thổi phồng qua tiểu tứ là tiểu nam tử hán. Lời này, là do chính nàng nói tại Túy Tiên lâu, nói với tiểu tứ.
Khó trách... Khi ở trong cung nhìn thấy Lưu Đồng, vẻ mặt hắn có chút kỳ quái.
Hóa ra, hắn đã từng gặp qua nàng...
Trong nhất thời, Thường Nhuận Chi có chút ngượng ngùng, nói: “Ta chỉ là nói bừa, huynh đừng để ở trong lòng.”
Lưu Đồng mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ như vậy nhìn nàng.
Nhìn mặt nàng hơi hơi đỏ.
Lưu Đồng ho một tiếng, trêu tức nói: “Tốt lắm, không đùa nàng nữa.”
Thường Nhuận Chi trắng mắt, oán trách liếc hắn, rồi đem đề tài dời trở về, thân thiết hỏi: “Thái tử đến cùng vẫn là Thái tử, bây giờ huynh là thủ hạ làm việc cho hắn, chuẩn bị các mối giao hảo tốt đối với huynh không chỗ nào không tốt, vậy thì tại sao huynh lại không tích cực như vậy ha? Chẳng lẽ, huynh có thù cũ nợ mới gì với Thái tử sao?”
“... Kia thật không có.” Lưu Đồng vẫn che giấu bí mật sâu nhất trong lòng, nói: “Ta chính là...”
Hắn ngừng lại cúi đầu xuống, giọng nói lại càng thêm nhẹ: “Ta cũng không nói rõ ràng được suy nghĩ trong lòng ta, ngũ ca cũng từng nói với ta, để ta hảo hảo làm việc ở phủ Thái Tử... Nhưng mà, chỉ là ta cảm thấy không cam lòng.”
“Không cam lòng?” Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Huynh có phải hay không cảm thấy, Thái tử tuy là Thái tử, nhưng lại không phải là minh chủ?”
Biểu cảm trên mặt Lưu Đồng dại ra một chút: “Nàng, lời này của nàng nói ra cũng quá thẳng đi...”
Mặc dù dân phong Đại Ngụy mở ra, nhưng đối với loại đề tài này của vua một nước, vẫn là nói trong kín đáo, sẽ không giống như Thường Nhuận Chi, nói thẳng ra miệng như vậy á.
Thường Nhuận Chi cười nói: “Nơi này cũng không có người khác, có gì không thể nói chứ. Còn nữa, nếu huynh cho rằng là như vậy, ta cũng không biết là ngoài ý muốn.”
Bởi vì, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.
Thường Nhuận Chi uống một ngụm trà, tùy ý để hương vị thơm ngát của lá trà quanh quẩn trên răng môi.
Nàng nhẹ giọng nói: “Mặc dù trong lòng huynh nghĩ như vậy, đừng biểu lộ ra cũng tốt. Thái tử, đến cùng vẫn là Thái tử. Tương lai của hắn, chúng ta cũng không thể đoán trước được.”
Lưu Đồng gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, lại nhịn không được muốn cùng nàng nói thêm nữa, nói hắn đang cảm thấy mâu thuẫn và giãy dụa.
“Vài vị vương huynh năm đó đều chính trực, tuổi tác cũng không kém hơn Thái tử. Ngũ ca nói qua, bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử dễ dàng đăng vị.”
Tay Lưu Đồng nhè nhẹ vỗ về ly trà bên cạnh, giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại ẩn chứa một chút hưng phấn.
“Ta không ủng hộ Thái tử trở thành quốc quân tương lai, hắn làm việc... Rất lo lắng lợi ích của mình.” Lưu Đồng nói: “Hắn muốn nắm hết quyền hành, nhưng lại muốn bắt người vô tội khai đao. Một tháng trước, phụ hoàng lấy lại chức vị ở Binh bộ của ngũ ca. Đây đều là bởi vì, Thái tử ở trước mặt phụ hoàng trước nói những lời bất lợi với ngũ ca. Hắn muốn binh tướng bộ cũng nắm trong tay, khó không thể, bằng vào năng lực của hắn thượng vị, ta cũng không thể nói cái gì, nhưng mà nếu dùng âm mưu quỷ kế này... Thật sự, ta không muốn để hắn ngóc đầu lên.”
Thái tử quen dùng quyền lực không quen dùng kỹ xảo, hai tháng này Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử cũng có chút hiểu biết.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Thánh thượng hướng vào Thái tử, vô luận như thế nào, trước khi thánh thượng không có triệt để thất vọng đối với hắn, địa vị của hắn, không thể lay động. Trong lòng huynh có thể xem hắn không dậy nổi, nhưng vĩnh viễn không cần lộ ra bên ngoài.”
Lưu Đồng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Thường Nhuận Chi cười nói: “Cùng nàng nói chuyện một phen, ta cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều.”
Hai người cứ vậy vứt chuyện Thái tử qua một bên, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Thời gian qua một nén nhang, người hầu Lưu Đồng phái ra ngoài đã trở lại.