Editor: Bộ Yến Tử
Thường Nhuận Chi giao chuyện này cho Diêu Hoàng định đoạt, không thể nghi ngờ là hoàn toàn tín nhiệm Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng cảm động trong lòng, khi chọn người lại càng thêm cẩn thận.
Ngược lại, Thường Nhuận Chi cũng mặc kệ Diêu Hoàng làm sao chọn người, gần đây tâm tình của nàng đều đặt lên việc tổ chức gánh hát.
Hoa Trạch làm xong chuyện này, làm được không tệ, tìm người Tây Vực chịu ký khế và sỡ hữu hơn năm mươi người.
Những người này mỗi người đều có tài nghệ có bản sự —— đương nhiên, nếu như bản sự gì cũng không có, Hoa Trạch cũng sẽ không đưa bọn họ lung lạc đến trên danh sách gánh hát.
Thời gian Lưu Đồng rảnh rỗi, thì gọi những người có liên can đến gánh hát tới phủ Hoàng Tử, sau khi hỏi tình huống thời gian gần đây, trước định ra bầu gánh hát và ba quản sự gánh hát, phân biệt chưởng quản nhân viên điều phối chấm công, bảo dưỡng trang phục và trang sức, cùng với tuyên truyền diễn xuất với bên ngoài. Đương nhiên, những cái này đều từ đề nghị của Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi ngồi bên cạnh Lưu Đồng, tò mò nhìn người Tây Vực.
Nhìn như vậy, Lưu Đồng và bọn họ ngược lại càng giống như người một nhà, khuôn mặt của nàng trong đó có vẻ bình thường rất nhiều.
Ánh mắt phổ biến của người Tây Vực là thâm thúy, rất có lực hấp dẫn.
Đương nhiên, tướng mạo bọn họ cũng phân cao thấp.
Giữa những người này, tướng mạo tốt nhất cũng có sáu bảy người, một mình đứng ở một bên, ngồi yên tò mò đánh giá bốn phía.
Lưu Đồng căn dặn xong công việc, thấy Thường Nhuận Chi nhìn mấy người lớn lên đẹp mắt, ho nhẹ, thấp giọng nói: "Nhìn người xinh đẹp, ánh mắt đều thẳng."
Quan niệm nhất quán của Lưu Đồng, diện mạo người Tây Vực đối với người Đại Ngụy kỳ thực chẳng phải vui mừng như vậy, có người cấp tiến, còn cho rằng người Tây Vực là dị tộc, yêu quái, khác loại, nói trong ánh mắt bọn họ cất giấu quỷ.
Mặc dù nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, đến cùng có một chút tự nhận là nhân sĩ bảo thủ chính thống, mâu thuẫn với dân chúng các quốc gia Tây Vực.
Lưu Đồng chứng kiến các nữ tử thế gia quyền quý đối với người Tây Vực không có ấn tượng tốt, nhìn bọn họ giống như nhìn trò vui thú vị.
Thường Nhuận Chi lại thuộc về giữa sự "Khác loại" này.
Nàng hiểu được và thưởng thức nét đẹp người Tây Vực.
Trước kia cảm xúc Lưu Đồng với chuyện này không sâu, chỉ cảm thấy Thường Nhuận Chi lui tới cùng hắn, chưa bao giờ có nửa phần không vui vì tướng mạo và huyết thống của hắn, cho nên tích lũy không ít hảo cảm với nàng.
Cho đến bây giờ, hai người thành phu thê thân mật nhất, dần dần Lưu Đồng mới phát hiện, thực ra Thường Nhuận Chi cũng sẽ nhận định đẹp xấu trong lòng mình.
Chính là tiêu chuẩn của nàng, cùng với nữ tử thế gia quyền quý mà hắn gặp có chút bất đồng thôi.
Ở trong mắt nàng, hắn góc cạnh rõ ràng, hình dáng tướng mạo thâm thúy, là nàng thích nhất.
Dĩ vãng Lưu Đồng ngầm đắc chí chuyện này, hôm nay khó tránh khỏi có chút ghen tuông.
Sao Thường Nhuận Chi lại nghe không hiểu chứ?
Nàng thu hồi tầm mắt, giữ chặt tay Lưu Đồng, đồng dạng thấp giọng nói: "Là rất xinh đẹp, bất quá chàng cũng không kém, theo thiếp thấy thì chàng vẫn là người đẹp nhất."
Lưu Đồng cười nhẹ.
Thường Nhuận Chi hỏi hắn: "Mấy người này, là muốn lên thượng hí sao?"
Lưu Đồng vuốt cằm, nói: "Người trong gánh hát không nhiều lắm, trên tay ta đang cầm mấy kịch bản tương đối có tiếng, hiện tại đã cho bọn họ bắt đầu tập luyện."
Dừng một chút, Lưu Đồng nói: "Chính là, hiệu quả không được tốt cho lắm."
Người Tây Vực hát hí cho dân chúng Trung Nguyên... Thường Nhuận Chi ngẫm lại, chỉ cảm thấy có điểm tương phản.
Người cũng gặp qua, những gì nên dặn cũng đã dặn, hôm nay vốn cho bọn họ đến cho Thường Nhuận Chi nhìn xem. Lưu Đồng để bầu gánh đốc xúc người trong gánh hát dàn dựng kịch, xong thì cho bọn họ trở về.
"Lời hí, nhìn chằm chằm một cái là xếp đến nơi." Sau khi người đi, Thường Nhuận Chi nói với Lưu Đồng: "Đã là cho dân chúng xem, vậy thì không cần bắt ở hình thức. Nếu có điểm mới thì rất tốt. Dù sao, dân chúng rất ít nhìn đến người Tây Vực biểu diễn ca múa."
Lưu Đồng vuốt cằm, Thường Nhuận Chi tiếp tục nói: "Nghệ thuật có rất nhiều hình thức biểu hiện, nếu có thể tìm được người có thể, xếp một ít tiểu phẩm tướng thanh đoạn tử, thậm chí có ảo thuật, đều có thể hí."
Lời này khiến Lưu Đồng nghe có chút hồ đồ, bất quá nói lên "Người có thể ", ngược lại làm Lưu Đồng có chút hưng phấn nói: "Diêu Trừng Tây sắp về kinh, hắn ta ý đồ xấu rất nhiều, đến lúc đó để hắn ta tham tường, ra chủ ý."
Thường Nhuận Chi nghi hoặc hỏi: "Diêu Trừng Tây là ai?"
"Là một vị bằng hữu của ta." Lưu Đồng nói: "Đúng rồi, nàng yêu thích xem tạp thư, không biết có xem qua một quyển sách tên là《 Diêu tử kinh dật sự 》hay không? Đó là do hắn ta viết."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc hơi ngồi thẳng thân thể.
"《 Diêu tử kinh dật sự 》sao? Thiếp có xem qua!" Thường Nhuận Chi nói: "Hắn ta dĩ nhiên là người viết sách?"
"À, không tính phải." Lưu Đồng nói: "Viết sách là khi hắn ta có thời gian rảnh, viết du ký và cảm thụ. Sau đó thư thương muốn hắn ta tiếp tục viết tập thư, nhưng hắn ta ngại phiền toái, nói muốn ra ngoài dạo chơi, liền biến mất bóng dáng, thư thương cũng không tìm ra."
Nói tới vị bằng hữu này, ánh mắt Lưu Đồng cũng cong lên: "Khó được hắn ta còn nhớ rõ gửi thư về cho ta."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Hắn ta như vậy còn muốn chạy đi, sống rất tiêu sái. Hắn ta là hiệp sĩ sao?"
"Hiệp sĩ chưa nói tới, hắn ta lại tự xưng mình là『 Tán người 』." Lưu Đồng cười nói: "Danh hào của hắn là『 Tử kinh tán người 』."
"Nghe qua, bằng hữu này của chàng đúng là người tiêu sái."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, hỏi Lưu Đồng: "Hắn nói khi nào thì có thể đến kinh? Đến lúc đó chàng muốn mời hắn ta đến phủ làm khách sao?"
"Ừa." Lưu Đồng vuốt cằm nói: "Khi ta thành thân hắn ta không có ở đây, luôn muốn cho nàng dẫn kiến một chút. Nhưng mà khi nào thì hắn ta đến kinh, không thể nói trước được. Hắn ta thật sự tùy tính, trên đường về cố gắng tìm chuyện tình hứng thú, bước chân bất động cũng có thể lắm."
Khi Lưu Đồng nói tới Diêu Trừng Tây, trong giọng nói có mịt mờ hâm mộ.
Thường Nhuận Chi cười cười, đưa tay kéo tay hắn qua, nói: "Sau này chúng ta nhàn, cũng có thể đi chung quanh nhìn một chút. Kinh thành tuy tốt, nhưng đợi lâu sẽ thấy chán ngấy."
Ánh mắt Lưu Đồng cong cong, gật đầu nói: "Được, nàng muốn đi chỗ nào, ta đi cùng nàng."
Thường Nhuận Chi tới gần trong lòng hắn, ôn nhu xác nhận.
Những ngày dưỡng thai ngược lại cũng không phải không có tán gẫu, trừ bỏ Thường Mộc Chi thường đến xem nàng, vài vị Hoàng Tử phi cũng ước hẹn cùng nhau tới phủ Cửu Hoàng Tử, bồi nàng nói chuyện nửa buổi chiều.
Mặt khác, Sầm Vương phi và Chúc Vương phi cũng tới một lần.
Đương nhiên, hai người các nàng không phải đi chung đến.
Chúc Vương phi làm người lạnh tanh, giọng điệu nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi cũng nhạt nhẽo, nhưng quan tâm trong lời nói, Thường Nhuận Chi nghe được.
"Lúc ấy trăm ngày của Thế Tử ngươi đã biết mình có thai rồi?" Chúc Vương phi nói: "Thiên ngươi còn có thể ổn được."
Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười cười: "Trăm ngày của Thế tử, không thể không đi."
"Không tới thì thế nào? Thoái thác là bị bệnh, chẳng lẽ Thái Tử và Thái Tử phi có thể trách cứ ngươi à?" Chúc Vương phi thở dài, nói: "Đã có thai, sau này cũng đừng ra phủ, hảo hảo sinh hạ hài tử."
Thường Nhuận Chi thụ giáo.
Chúc Vương phi trầm mặc một lát, nói: "Mạc nữ quan bị ngươi đuổi ra khỏi phủ, Chúc Vương tính toán nạp nàng ta vào phủ."
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nhìn Chúc Vương phi.
Biểu cảm Chúc Vương phi thật bình tĩnh: "Nạp thị thiếp mà thôi, cũng không cần kinh lễ gì. Chúc Vương cho người nhìn ngày, sau mấy ngày nay, muốn nâng tiến người vào phủ Chúc Vương."