12.
Con người đến một độ tuổi nhất định mới có thể thấu hiểu nỗi sợ đối với năm tháng chỉ thuộc về nữ giới. Chuẩn xác mà nói, tôi chắc cũng được tính là một người phụ nữ khá truyền thống. Đây là một kiểu giá trị quan, một kiểu tư duy, một quan niệm khắc sâu vào xương tủy tôi. Nói ra có thể khiến nhiều bạn trẻ coi thường, nhưng đây chính là tôi, là một tôi hoàn toàn không có cách nào biện bạch.
Có đoạn thời gian, tôi vẫn luôn lên mạng, điên cuồng xem những chủ đề của đàn ông. Không chút nghi ngờ đó đều là những lời lẽ tầm thường, chẳng hạn như vấn đề trinh tiết, hay gái ế lớn tuổi, chẳng hạn như đãng phụ tu nhục (chỉ những người phụ nữ dâm đãng) và ti tỉ những vấn đề khác. Có lẽ, không cần tôi nói, mọi người cũng biết những lời lẽ đó khóc nghe cỡ nào.
Nhưng, tôi nghĩ, mình cũng không tính là người xấu đi. Tôi khá là dịu dàng, cũng rất thiện lương. Tôi trồng 20 cây trong rừng kiến, quyên tặng khoảng 5000 quả trứng cho trại kiến, làm phúc lợi công cộng và hỗ trợ giáo dục. Tôi còn yêu quê hương, yêu đất nước, quyên góp tiền trong mùa dịch, quyên góp quần áo cho vùng núi còn nghèo, nhường ghế cho người già, cũng rất quan tâm tới thế hệ mai sau. Tôi là người bình thường trong vạn người trên thế giới.
Nhưng năm đó tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi. Mười năm, tôi theo anh ta những mười năm. Tôi thật sự rất muốn, rất muốn gả cho anh ta. Thật đó.
Tôi cũng thường xuyên tìm đọc về chủ đề kết hôn trên mạng. Hôn lễ, hồi môn, nhà cửa, tam kim … Tôi còn cảm thấy mấy thứ này vô cùng nhàm chán.Tôi nghĩ, tình cảm của con người, sự chân thành của con người là vô giá. Nếu không thì làm sao ái tình có thể khiến con người ta sống ch.ết có nhau đây?
Tôi không thiếu chút tiền này, trong mắt tôi cũng không chứa những đồ này, Một câu thôi, nếu như Giang Minh nguyện ý, chỉ cần cho tôi một câu thôi. Mà câu này, tôi đợi từ năm mười bảy tuổi đến năm hai bảy tuổi vẫn chưa đợi được.
Tôi rất sợ, tôi không biết tôi bây giờ nói sợ có bị các bạn trẻ chê cười hay không. Những lời đàn ông nói đều rất khó nghe, cái gì mà “giày rách”, “để người ta chơi nhiều năm”, “tiếp bàn” …
Không thể đọc tiếp.
Từng câu từng chữ như cây kim đâm thẳng vào mắt tôi, tôi vừa thương tích đầy mình, vừa bị chụp mũ vu oan. Giống như mọi tội lỗi đều do tôi. tôi đáng ghê tởm, tôi ch.ết không hết tội.
Nhưng, tôi đã làm cái gì? Lại có ai nói cho tôi biết tôi nên làm cái gì? Tôi nên giống như những trinh nữ ngày xưa quấn chặt mấy lớp áo, bày ra bộ dạng đàn ông chớ lại gần sao? Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi. Nếu tôi mà làm thế, mọi người sẽ cười chê tôi là đồ cổ hủ. Nếu tôi làm như thế thật, Giang Minh sẽ nhìn tôi như thế nào? Anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi. Thời gian ở bên tôi cũng là thời gian tươi đẹp nhất của anh ta.
Tôi yêu anh ta như thế, tôi không muốn anh ta chịu khổ.
Tôi không hiểu. Hoặc có lẽ, tôi đúng là có tội, tội ở việc yêu phải một người, một lòng một dạ muốn cùng anh ta ở bên nhau.