7.
Mấy ngày trước, tôi cùng anh ta đi dạo phố, nhìn trúng một cái cài tóc. Hai mươi chín tệ. Tôi cảm thấy có chút đắt, bèn thả xuống. Thứ đồ này trên pinduoduo (một app của Trung Quốc) mười tệ ba cái, tôi không cần ở đây làm kẻ đầu to bị người ta gạt như vậy. Vậy nên, không mua.
Tôi tới cửa hàng đối diện mua trà sữa, đi được một đoạn mới phát hiện không thấy anh ta đâu, tôi chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.
Trong một lát này, tôi đột nhiên hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Ví dụ như, vì sao năm đó cùng anh ta ra ngoài, bước chân của anh ta vĩnh viễn lớn như vậy, tốc độ vĩnh viễn nhanh như thế, chỉ cần không để ý một chút thôi, tôi liền bị anh ta bỏ rơi trong đám đông.
Thì ra là cảm giác này.
Một mình tôi vừa đi vừa uống trà sữa, quay tới quay lui nhìn phong cảnh. Những con phố ăn vặt đó, tôi có thể ăn từ đầu này đến đầu kia, nào là xiên chiên, xúc xích nướng, mực nướng than hoa, ba chỉ heo giòn … Mỗi một thứ đều rất mê người. Rất lâu chưa ăn qua, tôi ăn đến chảy nước miếng, mười đầu ngón tay đều là dầu.
Giang Minh mắc bệnh sạch sẽ, trước nay chưa từng ăn tại mấy tiệm đồ ăn nhỏ kiểu này, đều muốn tôi nấu cho anh ta. Trù nghệ của tôi rất tốt, cũng là đặc biệt vì anh ta mà học. Anh ta trước nay chưa từng ăn ngoài, cũng không cho phép tôi ăn.
Mà tôi hiện tại, một bên ăn, một bên ngồi dưới gốc liễu bên đường, dùng pinduoduo đặt cài tóc của tôi, tiện thể mua luôn mấy đôi bông tai, vui vẻ mà cười.
Thấy Giang Minh thở hổn hển từ một góc đi tới, nụ cười của tôi chợt đông cứng lại. Trên tay anh ta cầm cái cài tóc lấp lánh trước đây tôi nhìn trúng, có hơi xấu hổ đưa cho tôi, nói anh thấy em khá là thích nó, thật sự rất đẹp. Anh ta còn tặng tôi một bó hoa hồng, nói A Viện em chạy đi đâu mà nhanh vậy. Tôi hơi cúi người, hai tay vẫn giữ chặt lấy mực nướng than hoa.
Món tôi thích ăn nhất là mực nướng than hoa. Lúc nhỏ, mỗi dịp lễ, khi mẹ đưa tôi lên thành phố mua quần áo, gặp được mấy quầy hàng, tôi mới có cơ hội ăn mực nướng than hoa, còn phải xin mẹ rất lâu nữa. Ký ức không thể xóa nhòa này đã ăn sâu vào xương tủy.
Thế nhưng, đã rất nhiều năm tôi chưa từng nếm qua mực nướng than hoa.
Có lần tôi ăn lén, bị anh ta phát hiện, anh ta bèn đem con mực hất xuống, làm cho mấy quả ớt đỏ rơi đầy áo trắng của tôi, mở miệng mắng tôi cho không đổi được tính ăn phân, nghèo quen rồi, vừa tầm thường lại vừa quê mùa. Khi ấy, bao nhiêu người đều nhìn tôi chằm chằm, tôi chỉ có thể giống đứa trẻ làm việc sai, một bên theo sau lưng anh ta, một bên cúi đầu khóc không ngừng, nắm lấy cánh tay anh ta, nói em sai rồi, sau này em không ăn nữa. Anh ta lại gạt tay tôi ra, để mặc tôi khóc một mình ở quảng trường.
Mà hôm nay, anh ta nhìn xiên mực trong tay tôi, cười nhẹ, nói muốn ăn thì cứ ăn đi. Anh ta còn tặng tôi cài tóc và hoa hồng đỏ thắm. Một bó rất to, chắc cũng phải hơn 90 đóa hoa.
Lễ tình nhân ba năm trước, anh ta cũng tặng Lục Vi Vi y như thế.
Ngày hôm ấy, tôi kéo tay anh ta làm nũng nói Giang Minh bảo bối, hôm nay là lễ tình nhân, anh tặng em hoa hồng đi, em rất muốn có hoa hồng, anh nhìn những cô gái khác đều có kìa, anh tặng em đi mà. Anh ta nhún vai đáp lại những cô gái khác là những cô gái nào. Có những cô gái có biệt thự xe sang, ngọc ngà châu báu, lại có những cô gái ở công trường làm công, có những cô gái đang trông con, cũng có những cô gái đã ch.ết rồi. Em nói những cô gái nào, em lại là cô gái nào?
Sau này, tôi nhìn thấy Lục Vi Vi phát trên vòng bạn bè một bức ảnh cô ta nhận từ tay người khác chín mươi chín bông hoa hồng. Tôi ngây ngốc nhìn đôi bàn tay đeo chiếc nhẫn bạch kim mà tôi đã phải dành dụm rất lâu mới mua được, nhẩm đọc dòng chữ “Con người luôn là bỏ lỡ rồi mới biết trân trọng”.
Hôm ấy, tôi nấu canh cá đợi anh ta tan làm, đến nửa đêm, anh ta mới say khướt trở về, còn nôn đầy người tôi. Một mình tôi giặt quần áo, một mình ngồi xổm trên sàn nhà lau dọn, từ trái sang phải, rồi lại từ phải qua trái, hệt như một cái máy cho đến khi trời sáng. Khi anh ta tỉnh lại, tôi còn nấu cháo với nấm, hai mắt anh ta lấp lánh, cúi đầu ăn. Mà tôi giống như một con chó nhỏ, mở to mắt hỏi anh ta, Giang Minh, anh không cần em nữa sao? Anh ta vươn tay, xoa đầu tôi một cách thân thiện.
Thế mà hôm nay tôi cuối cùng cũng có thể không cố kỵ gì mà ăn mực nướng, có thể nhận được hoa hồng rồi?
Nhưng mà, mực nướng có chút không ngon, hoa hồng cũng chẳng thơm đến thế.