"Kẻ Sát Nhân được minh oan và trao trả tự do. Hung thủ thực sự của bốn vụ án liên tiếp vẫn chưa xuất đầu lộ diện..."
Sau một tuần, Ngô Nữ Thục Nguyên rời khỏi nhà thương điên, tội danh được gội rửa trong sạch hoàn toàn. Chỉ trong một tuần, cô từ Kẻ Sát Nhân trở thành Tây Thi của Châu Á, báo chí ca tụng rất nhiều, nổi tiếng và là điểm chú ý hot nhất từ trước đến giờ. Riêng đương sự chỉ thản nhiên im lặng. Cái gì mà Tây Thi, gì mà Cô gái Vàng của Việt Nam? Cô thật sự thích làm tội phạm hơn, dám làm dám chịu, ai cần các người minh oan? Nói trắng ra, cô không bị điên mà hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh táo đến đáng sợ, ngay cả Lưu Thiên Vũ cũng ngầm khẳng định điều này.
Hai kẻ ngồi trong xe, không nói chuyện, chỉ nhìn nhau qua gương chiếu hậu. Lúc mới đầu gặp, Lưu Thiên Vũ có hơi bất ngờ. Người con gái này đẹp như thiên sứ, quá đỗi mong manh và yếu đuối, khiến người khác muốn dang tay ra bảo vệ lại là hung thủ giết công khai tám mạng người, đến một chút lo sợ hồi hộp cũng không có, chả trách người ta bảo cô bị điên. Bản tính của cô ta khác hẳn sự hiền dịu của Ngô Diệu Vân, khó mà nói hai người có quan hệ ruột thịt.
Ngô Nữ Thục Nguyên nhìn chằm chằm vào kẻ ngồi trên ghế trước. Tướng mạo phi phàm, tuấn tú, khí thế bức người, nguy hiểm và khó hiểu. Chắc chắn là mẹ cô và anh ta có trao đổi gì đó nên mới nhúng tay vào. Có vẻ người này chẳng ưa gì cô, ghét là đằng khác. Anh ta thà để cô bị đám nhà báo vây kín mà thong dong đi lấy xe còn hơn là giúp cô dẹp lũ ruồi. Sự thờ ơ đó khiến cô hơi khó chịu.
Hai nhân vật chính của chúng ta mải đánh giá đối phương mà không để ý đã đến nơi từ lúc nào.
-Cung nghênh cậu chủ.
Khu biệt thự màu đen xám xịt, lộng lẫy và xa hoa nhưng không kém phần lạnh lẽo. Đặc biệt, gia nhân toàn là đàn ông , chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt đôn hậu mỉm cười hiền nhìn cô gái mới đến. Ngô Nữ Thục Nguyên thật có chút bối rối.
Lưu Thiên Vũ đi vào nhà, chẳng đoái hoài đến cô vợ, chỉ phán một câu xanh rờn:
-Tầng 3, phòng cuối cùng là của cô.
-Để ta đưa cô chủ lên phòng.
Người phụ nữ, tức Tổng quản đi trước dẫn đường, theo sau là hai người giúp việc khiêng hành lí. Đám gia nhân đều là đàn ông, nên ánh mắt họ dành cho cô đều mang sự ngưỡng mộ, si mê. Có dịp diện kiến nhân vật trong truyền thuyết, ai lại không như vậy chứ! Quả như lời đồn, cô đẹp hơn thần thánh. Vậy mà cậu chủ nhà này chẳng thèm liếc cô một cái, dửng dưng coi cô như không khí, vừa về đã đi mất. Không có cậu chủ ở nhà, mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và dành cho Thục Nguyên sự ưu ái đặc biệt.
-Đây là phòng của cô chủ.
Người giúp việc định xếp hành lí giúp liền bị đuổi:
-Ra ngoài.
Người đẹp vậy mà lạnh lẽo, âm u, tính cách thực hao hao giống chủ nhân nơi này.
Căn phòng với tông màu tím lãng mạn, rộng rãi, được quét dọn thường xuyên, nội thất sang trọng nhưng thoáng mùi cô đơn. Duy chỉ có lọ hoa hồng đỏ kiêu sa là tràn đầy sức sống.
Ngô Nữ Thục Nguyên đến cạnh lọ hoa, cánh tay trắng ngần vươn ra ném lọ hoa đi không thương tiếc. Sau đó ngồi xuống ghế sofa, mệt quá mà chợp mắt một lát. Nói là một lát lại thành ra một giấc từ trưa đến tối mịt.
"Cạch!"
Lưu Thiên Vũ vào phòng, nhíu mày nhìn bóng đèn bật sáng. Quái lạ, anh có vào khi nào đâu.
Trên ghế sofa, một bóng người nhỏ bé co ro nằm ngủ. Đôi mắt tim tím bầm vì thiếu ngủ, cánh tay chống lên thành sofa, đầu tựa lên mu bàn tay, bộ dạng ngủ rất say và có vẻ mệt mỏi. Hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Cơn giận trong lòng Lưu Thiên Vũ lập tức dâng trào. Ai cho phép cô ta ở đây? Đã bảo phòng cô ta là căn phòng cuối cùng cơ mà.
"Rầm!"
Nghe tiếng đập vỡ, vài người hầu chạy lên xem thử.
Ngô Nữ Thục Nguyên tỉnh ngủ, lồm cồm bò dậy, chân vô tình dẫm phải mảnh thủy tinh.
-Tôi đã bảo phòng cuối cùng. Ai cho cô vào đây?
Đôi mắt to tròn đen láy căm phẫn nhìn Lưu Thiên Vũ. Không quan tâm đến cô, được thôi. Nhưng đá cô lăn xuống thế này thì quá lắm rồi đấy! Trước giờ ai cũng nâng niu cô như báu vật, chưa có ai dám tàn ngược như anh ta. Đừng quên cô biết giết người, đối xử như vậy có phải không xem cô ra gì không? Thục Nguyên chưa kịp nói đáp trả thì Tổng Quản đã chắn trước mặt cô:
-Thiên Vũ là ta đưa con bé vào đây. Dù gì cũng là phận nữ nhi, chẳng lẽ con định để con bé ở căn phòng tồi tàn kia thật sao?
-Tổng quản...-Vài người chứng kiến khẽ gọi.
Lưu Thiên Vũ nhẹ giọng:
-Con đã nói là phòng cuối cùng. Chính vì cô ta là phụ nữ nên con mới xếp cô ta ở đó.
-Con...Căn phòng này không có ai ở, dẫu sao Thục Nguyên cũng là vợ của con, Mĩ Anh là loại người thế nào, con hiểu rõ nhất, sao con còn yêu cô ta chứ?
-Không quan tâm, bảo cô ta cút đi.
Tổng quản thở hắt. Đứa trẻ mà bà nuôi nấng bấy lâu nay đây ư? Vì một cô gái mà nó đau khổ suốt 4 năm qua. Có đáng không?
-Thôi được, hãy để Thục Nguyên ở phòng ta, để con bé sống trong căn phòng tồi tàn kia ta không đành lòng.
Nói đoạn bà dắt tay cô đi.
Ít ra Ngô Nữ Thục Nguyên cũng là một kẻ sát nhân, cứ thế mà đi à?
Không cam lòng, cô vùng tay ra, tiếng tới, tát thật mạnh vào má Lưu Thiên Vũ, nhếch mép cười:
-Tôi không cần sự thương hại vô sỉ của anh. Ngược đãi như vậy, tôi sẽ tự lo cho mình. Cảm ơn đã cho ngủ nhờ trên ghế sofa.
Kinh ngạc!
Xưa nay chưa ai dám tát cậu chủ đại nhân cả. Cô gái này quả là không biết sợ trời sợ đất là gì, lại đi đánh thức con quỷ chúa. Sắc mặt cậu chủ xẹt qua từ bình thường đến xanh đỏ tím vàng và xám xịt. Thôi rồi, cậu chủ của họ sắp nổi giận rồi. Cô chủ, cô nói cái gì đi chứ không cái biệt thự này tiêu mất!
Đằng này, cô chủ lại hờ hững bỏ đi.
-Đứng lại!
Ngô Nữ Thục Nguyên vẫn bước đi, mặc kệ con giận sắp bùng phát của Lưu Thiên Vũ, mặc kệ đám người hầu đang run lẩy bẩy cầu nguyện.
-Không được đi! Trừ khi tôi cho phép, bằng không cô đừng mơ rời khỏi cái nhà này.
-Sao? Không thể sống thiếu tôi à?
Thục Nguyên dừng chân, quay đầu lại mỉm cười khinh bỉ. Cho cô xin đi, dựa vào mấy lời đó mà đòi giam cô lại sao? Ha, nghĩ tám mạng người ít quá hả?
Lưu Thiên Vũ đứng đối diện cô, chợt hung hăng ôm lấy cổ cô, ấn môi mình lên đôi môi mềm đỏ mọng kia. Ngô Nữ Thục Nguyên quá bất ngờ, chỉ biết đứng như tượng, mở to mắt ngạc nhiên. Đến khi tiêu hóa được mọi việc đang diễn ra thì khí oxy trong phổi đã bị rút cạn. Cô chới với đẩy Lưu Thiên Vũ ra. Tuy nhiên, sức người có hạn, Thục Nguyên chỉ có thể đứng im chịu trận. Sau khi trả thù, trút giận đã đời, Lưu Thiên Vũ mới buông ra, ném cô lên ghế sofa rồi đi ra ngoài. Nếu đám gia nhân không nhìn lầm thì cậu chủ độc ác của họ... mỉm cười!
-Cứ ở cái phòng đó đi.
Ngô Nữ Thục Nguyên chẳng để ý đến chiếu chỉ vua ban nữa, ho sòng sọc, thở lấy thở để bù cho chỗ không khí bị mất.
Nụ hôn đầu của cô...
...Thật ghê sợ!
Đánh cô, giết cô hay thậm chí là ngũ mã phanh thây cũng không khiến cô sợ hãi đến mức này. Cái kiểu hôn vừa đe dọa vừa chiếm hữu đó có thể nhấn chìm đối phương trong vũng lầy lúc nào không hay. Lúc đó, cô đã có ý định đáp trả nhưng chút lí trí còn sót lại đã ngăn cô vượt rào. Trong cơn mê hoặc chắc anh ta bảo gì cô cũng nghe mất. Xem ra, hôn mới là cách tra tấn đáng sợ nhất!
Bữa cơm tối, Ngô Nữ Thục Nguyên tự động ngồi cách xa Lưu Thiên Vũ, cúi gằm mặt, thốt nhiên cảm thấy sợ sệt. Hic, cô có khác người quá không vậy? Đáng lẽ ra phải tức giận mà tát anh ta, hay bỏ đi, hay chuốc thuốc mê rồi đem vứt ngoài bãi rác chứ! Đúng là càng ngày cô càng thấy mình dở hơi!
Suy nghĩ mông lung, cô vô thức rời bàn khi đã ăn xong, đầu óc còn mộng mị, chẳng để ý mà vấp cái bàn, té cái ạch xuống đất.
"Rackkkk"
Nghe đâu tiếng xương gãy...
-Mẹ ơi, cứu con...
Tối hôm đó, Thục Nguyên được an giấc trong....bệnh viện! Thế mới biết cái tính không chú ý xung quanh của cô tai hại đến mức nào!
Vài ngày sau, cái chân bị gãy xương đã lành lặn, Ngô Nữ Thục Nguyên được xuất viện về nhà.
Tối ngủ lại gặp ác mộng.
Một người đàn ông chạy vào trốn thì gặp đường cùng. Đám người mặc áo đen đã đuổi đến nơi.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang dội. Vũng máu đỏ tươi loang lổ, xộc mùi tanh tưởi.
Ngôi nhà xinh xắn trên thảo nguyên bùng cháy, ngọn lửa tham lam nuốt trọn mọi thứ, vang lên văng vẳng bản nhạc đồng ca của Thần Chết.
Cô bật dậy, tỉnh giấc, thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả áo. Gió lùa vào làm rèm cửa tung bay.
Lại là giấc mơ đó. Cơn ác mộng liên tục nhắc nhở cô không bao giờ được quên cha cô đã chết như thế nào.
Chết tiệt, giấc mơ ngu ngốc.
Ngô Nữ Thục Nguyên mò xuống giường, ôm gối chạy sang phòng của Tổng quản.
Tổng quản thật giống bà của cô, hiền từ, phúc hậu, nụ cười tràn đầy yêu thương ấm áp. Bà xoa đầu, khẽ vuốt mái tóc cô, âu yếm hỏi:
-Sao vậy?
-Tổng quản, con có thể ngủ cùng người không?
-Đương nhiên là được rồi.
Thục Nguyên nhìn lên trần nhà, tay bấu chặt tấm chăn. ngày xưa bà của cô cũng nằm cô cùng thế này, kể chuyện cho cô nghe, thật ấm áp.
Cô nhớ Tổng Quản từng nhắc đến một cái tên. Hình như là Mĩ Anh. Cô lập tức thấy tò mò bèn quay sang hỏi:
-Mĩ Anh là ai ạ?
-Chuyện dài lắm, bắt đầu là từ 4 năm trước....