Buổi đêm đột nhiên giật mình tỉnh dậy, Lục Hạo Hiên mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường. Nhớ vừa rồi còn ngồi ở bàn học bài sao bây giờ tự nhiên lại ở trên giường. Cậu thở dài, lại ngủ quên rồi.
Theo thói quen vò vò phần tóc phía sau gáy, Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn thấy Phúc Tử Minh đang ngồi trước bàn học của cậu, cúi đầu viết gì đó, trong phòng chỉ để đèn ngủ nhàn nhạt, trên bàn học đặt một chiếc đèn bàn.
Để chân trần nhảy xuống giường bước tới cạnh hắn, cậu nhíu mày.
- Anh đang làm gì thế?
Phúc Tử Minh dừng bút ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ cười.
- Hồ sơ, ngày mai tôi sẽ đi làm.
Lục Hạo Hiên ngạc nhiên ngồi xuống cạnh hắn.
- Vậy sao? Công ty nào vậy?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Một công ty của Pháp, anh Hạc Hiên nói nó mới thành lập không lâu.
Lục Hạo Hiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lo lắng nhìn.
- Sao anh không xin vào một công ty danh tiếng nào đó, bằng cấp của anh không phải thừa tiêu chuẩn rồi sao? Công ty này không những mới thành lập, lại còn là của nước ngoài, liệu có ổn không?
Thật hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc già dặn này của cậu, Phúc Tử Minh buồn cười dùng đầu bút ấn nhẹ vào mũi cậu một cái.
- Nhưng nó phù hợp với tôi.
Lục Hạo Hiên hơi chun mũi lùi về phía sau, giương mắt nhìn hắn. Phúc Tử Minh nhìn cậu mỉm cười.
- Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu lo cho mình đi đã.
Lục Hạo Hiên thở dài.
- Tôi căng thẳng quá, học hành cũng chẳng vào đầu gì được cả.
Phúc Tử Minh vươn tay đặt trên đầu cậu, mỉm cười trấn an.
- Không sao đâu, đừng lo lắng.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện con ngươi hắc sắc đen thẳm của Phúc Tử Minh chợt ngẩn người. Đột nhiên nhận ra, ánh mắt hắn dành cho cậu so với trước kia đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Có phải là mơ không, nhưng nó làm trái tim cậu đập mạnh quá. Thình thịch từng nhịp không sao kiểm soát nổi. Lục Hạo Hiên đứng bật dậy, tránh khỏi bàn tay của Phúc Tử Minh, mặt cậu đỏ bừng. Hạo Hiên lúng túng đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
- Tôi biết rồi, tôi đi ngủ trước đây.
Phúc Tử Minh có hơi bất ngờ, nhưng hắn đã thu tay lại đặt trên ghế, ậm ừ.
- Được rồi, cậu ngủ đi.
Lục Hạo Hiên trèo lên giường, giả bộ như đã ngủ, nhưng thực ra lại thao thức không sao ngủ được. Rõ ràng lúc học bài thì ngủ quên, đến bây giờ lại không ngủ được. Có phải là vì cái xoa đầu vừa rồi của Phúc Tử Minh hay không?
Len lén ngẩng đầu nhìn, bóng lưng của người kia vẫn an tĩnh tập trung làm việc. Lục Hạo Hiên mím môi, cậu động lòng với người đàn ông ấy thật rồi, chỉ một cái chạm nhẹ của người ta cũng làm trái tim cậu không thôi loạn nhịp... Thời gian cứ như vậy chóng váng trôi qua, Phúc Tử Minh đã xin vào làm trong công ty BH mà hắn nói, mỗi ngày hai người buổi sáng cùng nhau ra khỏi nhà, buổi chiều hoặc là Hạo Hiên tự về hoặc là Phúc Tử Minh tới đón. Kỳ thi của cậu cũng cứ như vậy mà ập đến, ngày thi cuối cùng Tử Minh đưa cậu đi học, dừng xe ở bên kia đường, Phúc Tử Minh mỉm cười.
- Ngày cuối rồi, cố lên nhé.
Lục Hạo Hiên mỉm cười.
- Tôi biết rồi, thi xong tôi sẽ về nhà, anh không phải tới đón đâu.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Tối nay có tiệc chúc mừng cậu đấy.
Lục Hạo Hiên bĩu môi.
- Tiệc gì chứ, cũng chỉ là một bữa cơm thôi.
Phúc Tử Minh bật cười.
- Tôi sẽ chuẩn bị đồ làm BBQ cho cậu.
Lục Hạo Hiên nghe tới đó liền mừng rỡ ra mặt.
- Thật chứ?
Phúc Tử Minh gật đầu chắc nịch. Lục Hạo Hiên vừa bước xuống xe chạy vào cổng trường, đã bị hai nam sinh túm vai kéo lại.
- Lục Hạo Hiên, cậu vừa chạy ra từ chiếc xe kia phải không?
Bạn học còn lại cũng huých cậu một cái.
- Vậy mà giấu anh em từ trước tới giờ, khai mau, hắn là ai mà ngày nào cũng tới đón cậu?
Vốn chuyện kết hôn của cậu bạn học không biết, hồi đó xin nghỉ với hiệu trưởng ông cũng rất thông cảm, còn là học sinh trên ghế nhà trường mà đã kết hôn cho nên không để giáo viên đem chuyện này nói ra ngoài. Bởi vì xe mà Phúc Tử Minh dùng là loại siêu xe rất có giá trị cho nên Lục Hạo Hiên thường giấu không cho mọi người biết chuyện hắn đưa đón cậu đi học, nhưng xem ra chuyện này cũng không giấu được lâu. Hạo Hiên gãi đầu cười trừ.
- Các cậu nhiều chuyện quá rồi.
Hai người kia xem ra cũng vẫn không chịu tha cho cậu, nhất quyết bám theo.
- Cái thằng nhãi này, vẫn còn muốn giấu à, khai ra mau.
Ba người ồn ồn ào ào một trận, hòa cùng những sinh viên khác đi vào sân trường, giữa những tiếng chuyện trò huyên náo vang vọng cả những tiếng cười giòn tan.
Thanh xuân vườn trường một thời kỉ niệm, sau này khi rời xa cũng sẽ mãi không quên.
Phúc Tử Minh lái xe tới BH, cũng là ngày thứ tư hắn đi làm rồi. Đang ở trên một vị trí cao, đột nhiên lại bị đẩy xuống một vị trí thấp như vậy, ban đầu hắn cũng cảm thấy không quen.
Ừ thì ngay từ đầu Phúc Tử Minh đã được đem đặt lên một bậc cao, những người xung quanh nhìn thấy hắn ngay lập tức đã phải cúi đầu, bây giờ phút chốc mọi thứ đều đổi ngược lại. Hiện tại trong môi trường làm việc này, hắn đang ở vị trí thấp nhất.
Con đường dẫn tới địa vị kia, thật sự xa tới thế nào.
Trưởng phòng kế hoạch tên là Tĩnh Húc, theo như đánh giá của Tử Minh mấy ngày qua thì anh ta có vẻ là một người tốt.
- Này, người mới. Cậu giúp tôi tìm tư liệu cho văn kiện này đi.
Tĩnh Húc ngẩng đầu nhìn Phúc Tử Minh, giao ra phía trước một tập văn kiện. Anh ta vẫn chưa nhớ được tên hắn, Tử Minh đứng dậy đi tới lấy văn kiện về. Khi tới trước bàn làm việc của Tĩnh Húc, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu rồi, thật sự ấn tượng.
Phúc Tử Minh biết anh ta đang nói tới điều gì, dù sao để có thể điều hành được BT suốt những năm qua, bằng cấp của hắn ít nhiều cũng làm cho người khác phải trầm trồ. Phúc Tử Minh từ tốn cúi đầu.
- Mong anh sau này chiếu cố.
Phúc Tử Minh quay người bước về bàn của mình, Tĩnh Húc chỉ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn.
Buổi tối đúng như Phúc Tử Minh nói, nhà tổ chức mừng Hạo Hiên thi xong. Mẹ Lục nấu một vài món đơn giản, còn có thịt nướng.
Hạo Hiên rất thích thịt nướng, những miếng thịt được ướp vàng ươm trên vỉ thật ngon mắt. Phúc Tử Minh nhấc lọ tương ớt về phía mình.
- Không cho cậu ăn cái này.
Lục Hạo Hiên ấm ức nhìn hắn.
- Tại sao chứ?
Phúc Tử Minh không liếc cậu một cái, nhàn nhạt trả lời.
- Không phải cậu đang đau dạ dày sao?
Lục Hạo Hiên ủy khuất cắn đầu đũa, mẹ Lục lại gắp cho cậu một đũa rau.
- Tử Minh nói đúng đấy, rượu nữa, con cũng không được uống.
Lục Hạo Hiên hậm hực.
- Không phải hôm nay là tiệc mừng của con sao?
Anh trai Hạc Hiên rót cho cậu một chén rượu gạo.
- Uống một chút cũng không sao mà mẹ, ăn thịt nướng thì phải uống rượu gạo chứ?
Lần đầu tiên trong đời thấy anh trai đứng về phía mình, Lục Hạo Hiên không khỏi cảm động.
Mẹ Lục nghe nói vậy cũng không ngăn cản nữa, kết quả hai anh em họ uống tới say mèm. Tửu lượng của Phúc Tử Minh vốn rất khá, cho nên đến cuối bữa mặt cũng chỉ hơi đỏ.
Phúc Tử Minh giúp đưa Hạo Hiên về phòng, cậu đã say bí tỉ, chỉ có thể dìu đưa về phòng, cẩn thận đặt cậu nằm ngay ngắn ở trên giường, hắn tháo giày cho cậu, kéo chăn, tháo bớt hai nút áo trên cùng cho dễ thở. Bàn tay vừa rời đi, cậu đã giơ tay nắm chặt cổ tay hắn, Phúc Tử Minh khựng lại nhìn cậu.
Lục Hạo Hiên hai mắt vẫn nhắm nghiền, phản xạ vừa rồi có lẽ chỉ là bản năng. Phúc Tử Minh nhẹ nhàng rút cổ tay lại, nhưng vừa mới động một cái Lục Hạo Hiên đã níu chặt lấy, lông mày nhíu chặt lại, rên rỉ gì đó trong cổ họng.
Phúc Tử Minh nhíu mày, ghé gần hơn một chút, loáng thoáng nghe được tiếng Lục Hạo Hiên gọi.
- Phúc Tử Minh...
Phúc Tử Minh ngẩn người, có chút ngạc nhiên. Cậu... đang gọi hắn? Lục Hạo Hiên mím môi, gọi thêm một tiếng nữa.
- Phúc Tử Minh...
Phúc Tử Minh trả lời.
- Tôi đây.
Bàn tay Lục Hạo Hiên đang nắm lấy cổ tay Phúc Tử MInh vô thức siết chặt lại, hắn nhíu mày nhìn cậu. Lục Hạo Hiên vẫn đang mê man, ở trong cơn say lẩm bẩm.
- Đừng rời khỏi tôi...
Phúc Tử Minh lặng người, nhất thời chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, hắn vươn tay chạm vào bàn tay Lục Hạo Hiên, ở giữa khoảnh khắc muốn dứt khoát đẩy ra bỗng nhiên lại do dự, cuối cùng dừng hẳn lại, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay cậu.
Bỗng nhiên khi chạm vào bàn tay người ấy, hắn lại chẳng thể nào đẩy ra.
Lục Hạo Hiên mím môi, bên dưới vành mi đột nhiên trào ra một giọt nước mắt, chảy qua thái dương thấm vào gối.
- Đừng đi, Phúc Tử Minh...
Lục Hạo Hiên khóc, ở trong giấc mơ đó hắn làm cậu khóc. Phúc Tử Minh nhìn cậu, ở trong lòng một cảm giác rất khó tả xảy ra. Khi nước mắt người con trai ấy rơi, hắn thấy bản thân mình đang đau lòng.
Chậm rãi vươn tay vuốt đi giọt nước đang ngấp nghé trên khóe mi cậu, Phúc Tử Minh thì thầm.
- Đừng khóc, tôi không đi.
Phúc Tử Minh cúi đầu, phủ bàn tay mình lên bàn tay cậu. Bàn tay hắn to nhưng không thô, ngược lại rất mềm và ấm áp, khi bao bọc lại ấm tới tận đáy lòng. Hạo Hiên khẽ nghiêng đầu, vùi mình trong gối, an an ổn ổn đi vào giấc ngủ.
Ở đâu đó đã từng viết rằng, khi say con người ta sẽ thường hoài niệm về những kỉ niệm buồn, vậy trong giấc mơ kia của Lục Hạo Hiên, trong giấc mơ của cái con người tưởng chừng như rất vô tư lự ấy đang tồn tại nỗi buồn gì?
Ở trong giấc mơ đó, cậu nhìn thấy một bóng lưng.
Là bóng lưng của Phúc Tử Minh, bóng lưng luôn luôn hướng về phía cậu, bóng lưng lúc nào cũng bỏ cậu lại phía sau, bóng lưng chưa bao giờ chịu quay đầu nhìn lại một lần, bóng lưng chưa bao giờ chịu nhìn ra rằng cậu lúc nào cũng đang ở phía sau hắn.
Lục Hạo Hiên vươn tay muốn nắm lấy bờ vai đó, nhưng níu lại chỉ là một mảng hư không. Bóng lưng hắn ngày một xa dần, ngày càng xa. Cậu hoảng loạn chạy tới bắt lấy bóng lưng hắn nhưng bóng lưng ấy cứ như vậy ngày càng xa khỏi tầm với của cậu, cho tới khi bóng lưng hắn dừng lại bên một bóng lưng khác. Hai người bọn họ tay nắm chặt tay, mười đầu ngón tay đan lại thật chặt.
Lục Hạo Hiên ngẩn người vội dừng lại, ở trong làn sương mờ ảo người con trai đang đứng bên cạnh hắn quay lại nhìn cậu.
Là, Du Tư Truy.