Và cứ thế một ngày tưởng chừng là bình thường lại xảy ra vô cùng bất thường cũng đã kết thúc, một vị tổng giám đốc từ nước Z tới, tưởng chừng lạnh lùng cao ngạo nhưng lại rất tốt bụng dịu dàng.
Chỉ là có đánh chết cậu cũng không ngờ tới, cái ngày cậu không hề quan tâm này, sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu.
Đúng 5 giờ chiều, cả công ty đồng loạt ra về, Chu Lam Hạ bắt đầu soạn tài liệu để ra về. Cậu đứng trước cửa công ty, định bụng sẽ bắt một chiếc taxi về nhà, nào ngờ vừa ra ngoài cửa, liền có chiếc siêu xe mang logo Audi màu trắng đậu ngay trước mặt. Việc chiếc siêu xe đậu ngay trước cổng ty khiến bao nhiêu người trầm trồ nhìn về phía cậu. Lam Hạ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là Audi R8 Spyder V10 mới ra mắt thì phải, có khi chiếc này là chiếc đầu tiên của nước Y này.
Trên xe, Phương Tiểu Mỹ lộ ra với khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu kỳ của một tiểu thư trâm anh thế phiệt, mang trên mình bộ quần áo cùng trang sức đắt tiền từ những thương hiệu xa xỉ như Dior, Chanel, YSL, Celine,....tất cả càng tô đắp nên sự sang trọng và sành điệu cho cô ấy.
- Tiểu Mỹ à, lại đổi xe nữa hả?
Phương Tiểu Mỹ từ từ tháo kính xe mắt xuống, miệng nhếch mép cười.
- Sao? Đẹp không? Mới tậu đấy.
- Đẹp, đi Audi luôn, đúng là dân thừa tiền.
- Hứ, Audi có là cái gì? Đến Lamborghini tao còn đi rồi.
Vừa dứt lời, cô liền nhất nút mở khoá xe, cô không ngoắt ra hiệu hay nói gì, vì cô biết Lam Hạ đã rất quen với việc này, thành thục mở cửa xe bước vào dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người xung quanh.
Cô mở động cơ, bắt đầu là tiếng gầm rú của siêu xe,tiếng động có thể nói là phát ra tiếng tiền khiến bao người ao ước, rồi là phóng đi mất hút trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người
- Đây là chiếc thứ mấy mày mua rồi ta?
- Chiếc thứ tư. Vì mừng tao lên chức giám đốc của Phương thị nên ba tao cho tiền mua đó. Thích lắm có chứ gì?
Đó có thể là một câu hỏi cũng có thể là một câu khẳng định chắc nịch. Lam Hạ thở dài một hơi, than thân trách phận cuộc đời mình.
- Đúng là người giàu, mua đồ chẳng cần nhìn giá. Không bù cho tao, đến tiền ăn còn phải tính toán từng li từng tí.
- Hứ, mày đùa tao à, ai là người giàu, ai là người nghèo. Mày còn giàu hơn tao nữa, không lẽ mày định sống cả đời như vậy sao? Không định làm hoà với bố mày hả?
Bầu không khí đang vui vẻ như mất đi hoà khí, là cô đang động đến chỗ ngứa của Lam Hạ, cậu không đáp, chỉ im lặng ngắm đường xá bên kia. Không phải cậu không muốn đáp lại, mà là không muốn nghĩ về người đàn ông tàn nhẫn đó. Ông ta lạnh lùng, thông minh, luôn biết tính toán đường đi nước bước an toàn cho bản thân. Người đàn ông đó chẳng khác gì loài lang sói hoang dã ngoài kia.
- Không muốn đáp thì thôi.
Cậu lại thở dài nữa, đây là lần thứ hai cậu thở dài từ khi vào xe rồi.
- Tao và ông ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vả lại tao sống như này cũng tốt mà, không phụ thuộc vào ai, tự chủ kinh tế, chỉ là không giàu được như mày thôi.
Cậu cười, nụ cười chẳng vui vẻ gì, chỉ tồn tại sự khổ sở chất chứa bên trong, có chăng đó cũng là điều cậu thật sự muốn, ít nhất, không còn phải ở trong căn nhà đó từng ngày.
Bây giờ lại tới Tiểu Mỹ thở dài.
- Sao mày phải chịu khổ như vậy? Không khi tên đó đã bỏ mày 2 năm lấy vợ, có khi sinh con rồi. Mà mày vẫn phải chịu khổ vì hắn.
- Đâu liên quan gì đến anh ấy, do chính tao muốn như vậy.
Đã bao năm rồi, dù có bị bỏ rơi Lam Hạ vẫn một mực bảo vệ Trạch Minh khiến cô không thể không tức giận. Bàn tay vì nóng nảy mà nắm chặt vào vô lăng, nói to.
- Tao không biết nên nói mày làm sao đây. Mày vốn dĩ sinh ra là thiếu gia nhà tài phiệt, tại sao lại phải từ bỏ tất cả vì tình yêu, nó yêu mày còn chấp nhận được, bây giờ nó bỏ mày rồi, nó chẳng khác gì một thằng.....
Chưa để cô nói hết, cậu đã thẳng thừng chen ngang, cậu không muốn cô nhắc đến anh nữa.
- Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tao với anh ta đã không còn liên quan gì nữa, tao cũng chẳng còn thích anh ta nữa. Tao với Chu gia đã chấm dứt tất cả rồi, tao không muốn liên quan đến nhà đó nữa.
- Gia đình mày mà mày nói chấm dứt là chấm dứt, mày có còn là con người không?
- Chính vì tao là con người nên tao mới cắt đứt quan hệ với Chu gia, chính vì tao là con người tiếp tay cho người đàn ông máu lạnh đó.
Mẹ cậu chính là giới hạn duy nhất Lam Hạ không kiềm chế được, bây giờ lại từ miệng người cậu coi là người thân duy nhất buông lời bênh vực người đàn ông xấu xa đó khiến cậu dù có cố giữ chút bình tĩnh cũng không khỏi to tiếng vì nóng giận.
- Tao không có cha, đời này kiếp này tao chỉ có mẹ, một người mẹ duy nhất đó là Hồ Châu Anh, ngoài ra không có người cha nào cả.
Vốn dĩ cậu là một người lúc nào cũng ôn hoà, cẩn trọng. Vậy nên khi cậu hét lớn, theo quán tính cô cũng giận mình sợ hãi mà quên mất sự tức giận vừa nãy của bản thân. Cô chỉ có thể từ từ hạ nhỏ giọng xuống:
- Sao mày lại hận cha mày tới mức đó chứ?
Đó là ký ức đáng quên nhất trong cuộc đời của cậu, thứ cậu muốn lưu giữ chỉ có hình bóng người mẹ khi xưa, còn lại, đôi với cậu nó cũng chỉ là rác, mà rác thì nên vứt đi càng sớm càng tốt.
- Đó là chuyện của tao, mày chưa từng trải qua, làm sao hiểu được. Nếu sau này mày phải lấy một người chồng mà mày không yêu, nhưng vì 2 chữ 'lợi ích' mà phải lấy thì mày sẽ hiểu.
Cả hai dù chơi với nhau 10 năm, có thể coi như bạn thân nhất của nhau, cũng chưa từng cãi vã lớn đến vậy. Bình thường đều là Lam Hạ chấp nhận lùi một bước nhường cô, nhưng hôm nay là cô đã động đến giới hạn cấm kỵ của cậu, nên cậu mới lớn tiếng.
Khi thấy cậu tức giận như vậy, cô mới nhận bản thân đã đi quá xa, cũng vì sự nóng nảy của bản thân đã gây ra lỗi trọng thế nào, liền hạ giọng xin lỗi.
- Thật xin lỗi, sau này tớ sẽ không nhắc đến chuyện gia đình nữa.
- Không sao đâu, cậu cứ tập trung lái xe đi.
Tuy nói là không trách nhưng bầu không khí vây quanh cả hai không khỏi gượng gạo, so với 10 năm tình bạn, hoàn cảnh bây giờ trông thật xa cách.