Từ tầng cao nhất nhìn xuống, tất cả khung cảnh hoa lệ của nơi này như ôm trọn vào mắt. Đối diện với cảnh vật đẹp đẽ lại chỉ có nỗi bình thản đến vô tận. Cho tới khi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm chầm lấy eo cô, người ấy tham lam hít hà mùi hương nơi ngần cổ, nhưng kể cả khi có sự xâm phạm bất ngờ, Phương Tiểu Mỹ lại chẳng có chút dấu hiệu phản kháng. Ngược lại, khóe môi cong lên, khuôn mặt lại vô cùng hưởng thụ, như thể cô cũng luôn khao khát sự xâm phạm này.
Cơ thể uyển chuyển xoay người lại, hai tay đặt sau gáy đối phương, giương lên khuôn mặt có phần khiêu gợi cùng với ánh mắt khao khát không cách nào che giấu.
Có lẽ đối phương cũng phần nào cảm nhận được hơi nóng do sự giao thoa nơi cơ thể, giọng nói hơi khàn:
- Nhớ chị!
Ngay sau đó, Tiểu Mỹ không trả lời, trực tiếp đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi người ấy, từng hành động âu yếm, từng cái tráo lưỡi nhẹ nhàng, càng khiến cả hai thêm kích thích bởi dục vọng chính mình.
Hơi thở men theo ngần cổ xuống dưới ngực, từng nơi đi qua đều xuất hiện dấu vết đỏ ửng lên làn da trắng nõn, tựa như những nụ hoa được ươm mầm bởi ái dục.
Đứng trước dục vọng không lối thoát, tia lý trí cuối cùng dùng chút sức lực ít ỏi ngăn chặn bàn tay muốn cởi tay áo nhằm xâm nhập vào bên trong, giọng nói khàn đặc pha chút run rẩy.
- V...vào...ph..phòng...đã..
Nhưng đối phương thì khác, ánh mắt hoàn toàn mất kiểm soát, bàn tay chỉ một mực muốn cởi bỏ tất cả để nhanh chóng chìm vào khoái lạc.
- Ch...chờ....đã...ở đây không được.
Đương nhiên chỉ một hai lời nói của Tiểu Mỹ làm sao có thể khiến một con thú vốn dĩ bị nhịn đói đã lâu liền hết đói. Cô hiểu tình hình lúc này, nếu bản thân không làm gì đó thì sớm muộn cũng bị lột sạch đồ.
Tình thế cấp bách, cô chẳng thể nghĩ nhiều, trực tiếp kéo đôi môi căng mộng kề lên đôi môi mềm mại. Đứng trước một Phương Tiểu Mỹ chủ động, đối phương như không tin vào mắt, nhưng cũng nhanh chóng chìm trong nụ hôn ấy. Tay người siết chặt eo cô như thể một lòng mong cả hai hòa quyện vào nhau.
Chỉ là thứ gì càng tốt đẹp thì kết thúc càng chóng vánh, càng trân quý thì càng dễ mất đi. Tiệc sớm muộn cũng sẽ tàn, chỉ mong khi người rời đi, người ở lại sẽ không phải đau khổ.
Nụ hôn ngọt ngào bao nhiêu thì khi hai đôi môi rời đi sẽ dày vò người ta bấy nhiêu. Con người vốn dĩ tham lam, có được lại muốn có thêm, bao nhiêu cũng chẳng đủ thỏa mãn, cứ thế mà cuồng si, vọng tưởng, thèm khát để rồi lúc thất vọng lại đổ lỗi cho người khác.
Khoảnh khắc này, sợi chỉ bạc là mối liên kết, hơi thở là sự hòa quyện. Ta sẵn sàng trao hết cho người, kể cả linh hồn ta, không mong không cầu, không bận tâm tương lai.
Giọng rên rỉ khàn đặc, mặc kệ tất cả, bàn tay đặt sau gáy, kéo người lại gần, hưởng thụ cơn khoái cảm người mang lại, chầm chậm nói:
- Tố Ngọc, hôn tôi đi.
Lưu Tố Ngọc cầm bàn tay yên vị sau gáy mình, nhẹ nhành hôn vào lòng bàn tay cô rồi lại áp vào mặt chính mình. Hành động khiến Phương Tiểu Mỹ có chút thẩn thờ, ý của cô không phải như thế, vậy mà chẳng hiểu sao trái tim lại có thêm mấy phần thổn thức.
Hưởng thụ hơi ấm từ đối phương, ánh mắt cứ mãi lưu luyến một điều gì đó. Chỉ là sau tất cả thứ tuôn trào lại là nước mắt. Dòng nước ấm nóng nhưng mặn chát xen lẫn vào da thịt, ngón tay thon dài dịu dàng lau đi nỗi đau xót trên gương mặt xinh đẹp kia.
Từng giây từng phút trôi đi, mỗi giây trôi qua là mỗi giây sự thật đến gần. Một sự thật khiến cả hai phải chia lìa.
Không gian bốn bề tối đen, chỉ còn thứ ánh sáng le lói từ ánh trăng, khuôn mặt mờ giữa hư không ảo thoắt ẩn thoắt hiện, và hai trái tim nồng ấm vẫn luôn hướng về đối phương đang đập loạn nhịp giữa lồng ngực.