Lâm Trạch Minh và Chu Lam Hạ, hai người họ yêu nhau cũng đã được 4 năm rồi.
Bốn năm không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là quá ngắn, có lẽ là vừa đủ để họ hiểu nhau, yêu nhau bằng cả tấm chân tình. Nhưng cả hai đều là nam nhân, vì vậy tình yêu 4 năm của họ không hề dễ dàng như bao cặp tình nhân bình thường khác, 4 năm hạnh phúc bên nhau cũng là 4 năm bị cả xã hội khinh rẻ, bị gia đình hai bên ngăn cấm.
Đến cuối cùng, họ có chịu nổi không thì cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Thậm chí tới tận bây giờ, khi nhìn vào có lẽ người ta chỉ thấy sự hạnh phúc, mặn nồng như hồi mới yêu, nhưng lại không ai thấy ánh mắt mệt mỏi, phai nhạt của người kia.
Hôm nay, trời lạnh âm 4°C rét run cả người, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời, ở nơi công viên chỉ có hai con người đang đứng với nhau, bao trùm lấy họ là không gian yên tĩnh cùng bầu trời tối tăm.
Người hẹn Lam Hạ ra đây là Trạch Minh, nhưng anh lại không mở miệng nói một lời, mọi thứ thật yên tĩnh khiến cậu vô cùng khó hiểu, đến cuối, cậu vẫn là người mở lời trước.
- Anh hẹn em ra đây có chuyên gì không?
- Hạ Hạ, chúng ta chia tay đi.
- Sao chứ?
Cậu như bất động chôn chân một chỗ, mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng, còn cậu thì lại quá chậm chạp không kịp tiếp thu mọi thứ. Chút hy vọng cuối cùng còn len lói, cậu vẫn cố chấp kiên trì hỏi lại một lần nữa:
- Anh nói gì, em nghe không rõ lắm?
- Chúng ta chia tay đi.
Anh lặp lại một lần nữa như chắc nịch về câu trả lời của mình. Còn cậu lại không tin vào tai mình, nhưng cho tới khi nhìn vào ánh mắt anh, cậu chỉ thấy một mảng vô cảm. Cũng chính ánh mắt anh khiến cậu trở về thực tại tàn khốc, nơi cậu phải tin vào tai mình.
- Tại sao chứ? Tại sao đột nhiên anh lại muốn chia tay?
Phải đợi một lúc sau, anh mới chậm rãi trả lời:
- Vì anh sắp kết hôn rồi.
Lại một lần nữa anh tàn nhẫn, lời nói vô thực của anh như con dao đâm thẳng vào trái tim cậu, khiến cả cơ thể đau nhói. Anh là chia tay cậu là vì muốn kết hôn với người khác.
- Tới cả anh cũng muốn bỏ em sao?
Đối diện với câu hỏi ấy, anh chọn cách im lặng, như một sự hổ thẹn, anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Anh....xin lỗi. Anh mệt rồi.
Đột nhiên từng hơi thở cậu dần trở nên khó khăn, nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn trào. Trạch Minh muốn vươn tay lau đi hàng nước mắt, nhưng lại bị cậu hất ra không thương tiếc. Cậu hận người này nhưng lại càng yêu người này hơn.
- Nếu em thấy chướng mắt, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa.
Nhìn anh ngoảnh mặt bước đi, cậu chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh, mang theo tia hy vọng có thể giữ anh lại cho dù biết rõ là không thể, nhưng chút lý trí không cho phép cậu làm vậy, Chu Lam Hạ muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân, chỉ việc khóc trước mặt anh cũng không được phép lặp lại một lần nữa.
Bao nhiêu hẹn ước cùng mộng mơ thời thiếu niên. Kể từ nay hôm nay, tất cả đều tan thành mây khói biến mất vào hư không.
Chỉ là chúng ta đã quá non nớt để nghĩ về thứ được gọi là tương lai.
Chỉ là chúng ta qua mộng mơ về thứ được gọi là hạnh phúc sau này.
Chỉ là chúng ta đã quá khờ khạo để nghĩ về thứ được gọi là vĩnh viễn.
Cũng chỉ là chúng ta đã quá dại dột khi nghĩ về một tương lai bên nhau mãi mãi.
Để hiện tại khi nhìn về quá khứ thứ chúng ta thấy chỉ là một nỗi nực cười.