Châu Thanh không tin, lật tung những bịch còn lại, dùng tay xé rách, thử thêm lần nữa.
Nhưng, kết quả vẫn vậy.
Sở Nghiên xoay người, nói với nhóm Hoằng Khoan: “Là bột mì.”
Đường Tử Khai cười lớn, vết sẹo trên gương mặt gã nhăn lại, “Chứ chúng mày nghĩ là hàng cấm à?”
Phát giác, Hoằng Khoan đột ngột biến sắc: “Không đúng, nếu là bột mì, hà cớ phải tỏ ra mờ ám?”
Đoàn Trọng Tân đổ ào một túi bột xuống đất, “Bột mì? Bột mì mà cần nhiều người giao dịch như vậy?”
“Đúng là buôn bán bột mì thì không cần nhiều người như vậy, nhưng bọn tao không đến để giao dịch.” Đường Tử Khai cười hả hê như một gã có bệnh, hô to: “Ra đây!”
Không biết chui rúc từ đâu, đám đàn ông kéo đến ngày một đông, vây quanh nhóm Châu Thanh, áng chừng phải những 50 người.
Cả sáu người bị ép vào giữa, kiêng dè, tay chân thủ sẵn tư thế chuẩn bị xuất trận.
Đoàn Trọng Tân buột miệng: “Đậu phộng! Sập bẫy rồi.”
Đường Tử Khai lại gần, khinh miệt nhìn Châu Thanh: “Mày sống cũng dai quá nhỉ?” Rồi gã khạc ngụm nước bọt, “Tụi bay! Xử cho sạch!”
Dứt lời, mấy tên côn đồ lao đến theo từng tốp.
Người tay không, kẻ mã tấu, số lượng không cân xứng, trong người nhóm cảnh sát còn có cồn, không phải lấy trứng chọi đá cũng là châu chấu đấu voi.
Hết tốp này đến tốp khác ầm ầm xông lên, chốc chốc, từng tên đã nằm bò dưới bãi đất.
Số lượng kẻ địch áp đảo, cả sáu người bị ép vào thế bị động mà tản ra, khó có thể chụm lại lần nữa. Và vì không nhận được sự yểm trợ từ phía đồng đội, họ không may dính phải những trận đòn, bụng, lưng, tay, chân, không ai còn lành lặn.
Đường Tử Khai vô cùng tự đắc, đàn em của hắn đều trang bị võ, thể lực tốt, mấy “con chuột” kia lần này đừng mong mà toàn mạng.
Ấy vậy, câu giờ không phải cách hay, dù sao tiếng động khá lớn, xung quanh cảng lại nhiều tàu thuyền, tránh khỏi chú ý là điều bất khả thi.
Nghĩ rồi, hắn châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Từ chấm đỏ cam, một làn khói vi vu bay lên, mờ ảo tan vào ánh đèn xa xa hắt qua.
Rồi, âm thanh lên nòng của súng đạn hỗn tạp vào không khí.
Đường Tử Khai ngắm bắn, tia từ Tằng Hi, Sở Nghiên, rồi Hoằng Khoan, miệng gã lẩm bẩm: “Nên tiễn con nào đây?”
Châu Thanh, sự lựa chọn cuối cùng của gã, gã không tin “con chuột” này mạng lớn đến thế, muốn kiểm chứng xem có phải lần đó do tử thần ngủ quên hay không.
“Để anh tiễn cô em một đoạn.”
“Châu Thanh!” Đồng Manh hét lớn.
Tiếng hét ấy đồng loạt thu hút những thành viên còn lại, những đôi mắt đảo qua một vòng, chợt phát hiện, gã tử thần đang kề sát một khẩu súng.
Đường Tử Khai phụt điếu thuốc xuống đất, đầu lưỡi liếm một vòng môi trên, ngón tay gã chuyển động.
Đoàng!
***
Cạch.
Tiếng đồ vật rớt va chạm xuống nền gạch, Tạ Chính Dương nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc vòng.
“Có thế cũng làm rớt.”
Tạ Chính Dương quan sát kĩ miếng ngọc được chạm khắc trên sợi dây bện màu đỏ, xoa xoa, thổi cho bay bụi, rồi lại xoa, nâng niu trong lòng bàn tay. Ông phì cười, quay sang với vợ: “Tại anh nôn quá”.
Nhạc Minh Tâm bật cười, dịu dàng gạt đi mấy giọt lệ nơi hoen mi của chồng, “Giữ cho cẩn thận, không thì con sẽ giận anh đấy”.
Tạ Chính Dương gật đầu, tiếp tục nhìn ngắm miếng ngọc.
May thật, nó không bị vỡ.
“Ba, mẹ” Tạ Chính Khanh hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện, vội vã tìm ba mẹ mình. Thấy ông bà ngồi trên băng ghế, anh lập tức chạy đến, “Ba mẹ làm sao thế? Sao lại đến bệnh viện?”
Tạ Chính Dương không giấu nổi vui mừng, nắm chặt tay con trai, thiếu chút thì nhảy cẫng lên, “Khanh, Khanh, ba mẹ tìm được em gái con rồi,” Ông ôm chầm Tạ Chính Khanh: “Em con về rồi, em con về rồi.”
Tạ Chính Khanh chưa kịp hiểu chuyện, nghĩ Châu Thanh phải nhập viện, liền đẩy ba mình ra, “Ba, Ân đâu? Sao em lại vào viện?”
Nhạc Minh Tâm khẽ đánh vào vai chồng, “Anh này, nói không đầu không đuôi, làm con nó lo”.
Rồi bà kéo hai ba con ngồi xuống ghế, nói: “Dạo trước, mẹ gặp cướp, một cô cảnh sát giúp mẹ. Trông gương mặt con bé, mẹ thấy quen quen. Về nhà, nhìn lại tấm ảnh cưới treo trong phòng, mẹ mới biết, thì ra là giống mẹ thời trẻ”.
Bà ngồi lên ghế, kể tiếp: “Sau đó, mẹ mới nghi ngờ đó là bé Ân nhà chúng ta, nhưng lại mất dấu. Thời gian sau, khi đi lấy thuốc cho Đậu, mẹ bắt gặp con bé bị người ta động chạm ở bệnh viện, nhưng thần sắc kém quá, mẹ sợ con bé bị dọa nên tạm thời không ra mặt. Hỏi chuyện mới biết, Ân nhà chúng ta bây giờ là cảnh sát rồi, con bé còn sắp lấy chồng,” Bà nhìn Tạ Chính Khanh mà rơm rớm nước mắt: “Lục Hoài Nam, cậu luật sư bạn con.”
Tạ Chính Dương cảm giác tim mình như bị ai đó giật một vố, ngây ngẩn: “Lấy chồng?”
Nhạc Minh Tâm nắm tay chồng, “Ừ, thằng nhóc giỏi giang anh khen đấy.”
“Mẹ biết rồi ạ?”
Nhạc Minh Tâm gật đầu: “Ừ, mẹ còn biết con bé có bệnh, ghé qua chỗ con. Sợ hấp tấp thì hỏng chuyện, nên đợi thời cơ mới lấy mẫu…Chờ đã, Khanh! Con biết rồi?”
“Vâng, nhưng…em không muốn nhận con, nên con vẫn đang đợi….rồi mới thưa với ba mẹ.”
Tạ Chính Khanh kinh ngạc: “Sao lại không muốn nhận?”
“Con…con cũng không biết, chắc em giận chuyện con…làm lạc em.”
Ông vỗ vai con trai, giọng vừa khàn vừa run: “Từ từ dỗ em con ạ.”
Nhạc Minh Tâm đứng bật dậy, “Thế còn ngồi chờ kết quả làm gì? Đi đón bé Ân nhà chúng ta về thôi!”
“Con mới gọi cho Lục Hoài Nam, em bây giờ đang có việc, một lát về, cậu ấy điện lại cho con.”
Tạ Chính Dương mừng rỡ, ruột gan nóng cồn cào, kéo tay vợ và con trai, “Chúng ta đi mua quà rồi đến nhà chờ bé cưng về.”
Nhạc Minh Tâm tiếp lửa: “Đi! Mua váy, trang sức, hoa, còn có thật nhiều thú bông, rồi quà vặt nữa.”
“Mua! Mua hết!” Tạ Chính Dương nói.
***
Đoàng!
Thêm một tiếng vang lên, dội khắp khu đất, tiếng này lớn hơn, kinh động cả vùng trời.
Không chỉ cảnh sát, nhóm côn đồ cũng bị âm thanh dọa đứng, chờ đợi điều sẽ xảy ra tiếp theo.
Đường Tử Khai rên mấy tiếng thấu tận trời xanh, ôm bên mắt tuôn trào những máu, tay còn lại ôn bắp đùi bị lủng một lỗ, rít thành tiếng: “Đứa nào? Đứa nào!”
Ánh sáng đèn pha xe lần lượt kéo đến ngày một gần, rồi dừng hẳn.
“Lên!”
Sau mệnh lệnh, thêm mấy nhóm người từ ba, bốn chiếc xe mới đến bước xuống, rồi lũ lượt ào tới như ong vỡ tổ.
Châu Thanh thấy Đồng Manh sắp lao đến nhóm mới, nơi hiện hữu một mái tóc sáng màu nổi bật, hét lớn: “Chị Manh! Người của chúng ta!”
Đồng Manh giật mình, đám người mới đến ăn mặc y hệt đám côn đồ, nhưng dường như đang hỗ trợ bọn cô.
Rõ ràng, những gương mặt lạ hoắc kia chắc chắn không phải cảnh sát, vậy là ai?
Dần dần, những tên cản đường xung quanh được dẹp bớt, Đoàn Trọng Tân đột ngột lao đến phía Dư Nghiêm đang nồng mùi thuốc súng mà dí vào đầu Đường Tử Khai, kéo hắn ra.
Nhanh như cắt, Đoàn Trọng Tân giáng một cú thô bạo lên gương mặt nhăn nhúm của Đường Tử Khai, rồi cướp lấy khẩu súng trong tay Dư Nghiêm, dùng họng súng đè mạnh vào cổ gã, gằn giọng: “Thằng chó! Mày muốn nhắm vào ai hả? Còn muốn thiêu chết người của bọn tao? Mày chán sống à?”
Cơn đau từ con mắt bị vỡ, cơn đau ở đùi, và cả cổ bị đè nén, rên rỉ không thành lời. Hắn huơ tay muốn nắm cổ Đoàn Trọng Tân, liền bị Dư Nghiêm bên cạnh bắt lại, dứt khoát bẻ gãy.
“A!” Tiếng thét vừa cất lên đã hóa về tiếng rên rỉ vì bị họng súng dí mạnh nơi cuống họng, đau điếng cùng cực.
Trông gã bây giờ y hệt một tên điên đang quằn quại trong ngục tối, khi thể xác hoàn toàn bị đả động.
Đường Tử Khai thua rồi, thua một cách thảm hại.
Rất nhanh sau, tiếng xe cảnh sát cùng xe cứu thương hòa thành thức âm chói tai kéo đến như vũ bão.
Chi viện của họ cuối cùng cũng đến!
Cảnh sát nhanh chóng chắt lọc những tên côn đồ tống khứ vào xe, những người bị thương được đưa đến bệnh viện, bao gồm Đường Tử Khai.
Trên tuyến đường cao tốc, các phương tiện lưu thông trên đường đều dàn một bên, nhường đường cho xe cảnh sát, xe cứu thương đang gào rú, nối thành hàng dài.
Đồng Manh ngồi trong xe cấp cứu, tay run lẩy bẩy chắn trước vết thương của Hoằng Khoan, gương mặt cô lem nhem nước mắt, “Tiền bối…anh…anh phải cố lên.”
Lúc nghe tiếng Đồng Manh, Hoằng Khoan bị phân tâm, không may bị một tên phía sau cầm thanh sắt đâm qua bụng.
Hoằng Khoan phản xạ nhanh, thanh sắt đi được khoảng năm phân thì bị anh giữ, bán kính dị vật chưa đến 2cm.
Tóm lại, không đến mức phải thoi thóp, la liệt như bây giờ.
Bàn tay chới với, chạm lên má Đồng Manh, Hoằng Khoan thều thào: “Manh, nếu anh không xong…”
“Không…anh sẽ không có chuyện đâu mà, làm ơn.”
“…” Ho khan một tiếng, người đàn ông tiếp tục màn kịch, “Nếu anh còn sống…anh…có thể nhờ em một việc không?”
Đồng Manh trông gương mặt anh nhăn nhúm vì đau, cô càng lúc càng hoàng, nước mắt theo đó tuôn nhiều hơn, “Anh nói đi.”
“Anh…sợ em không…”
“Anh nói đi, em đều đồng ý.”
Hoằng Khoan ngập ngừng, lời nói ngắt quãng: “Em có thể…làm…bạn…bạn gái anh không?”
“Mẹ tôi, không thể tin được!” Đoàn Trọng Tân ngồi bên ngán ngẩm tặc lưỡi, dù vậy anh chỉ dám nhỏ tiếng, không muốn phá vỡ việc hay của bạn mình. Nói đúng hơn, chính Đoàn Trọng Tân cũng muốn xem màn kết của vở kịch.
Ấy vậy, Đồng Manh hoàn toàn không cần một giây để suy nghĩ, tức khắc nắm bàn tay đang sờ má mình, không ngại máu tanh mà hôn lên nó.
Với cô, máu của Hoằng Khoan, không bẩn.
“Được, em làm bạn gái anh, từ bây giờ, nên anh phải bình an, xin anh…”