Cô chầm chậm mở mắt, nhìn xung quanh, thấy ba khuôn mặt xa lạ. Đến bản thân cô là ai cũng có chút mơ hồ. Phải mất một lúc, tư duy của cô mới mạch lạc trở lại.
Mình là Trần Lệ Mãn, còn kia là giáo sư Dị à? Không phải, nhìn như Dị Quân lúc về già. Kế bên là chị Tiên Linh phiên bản trung niên, còn người kia là ai? Mà không phải mình đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là trạng thái hôn mê thôi sao?
“Em tỉnh lại rồi đấy à? Có lẽ em không nhận ra được, nhưng anh là Viên Thượng. Em xem, sau khi em chết, Dị Quân đã chuyển sang cặp kè với Tiên Linh, chỉ có anh là vẫn nỗ lực tìm cách hồi sinh em.” Viên Thượng bước tới một bước nói.
“Chết? Hồi sinh?” Trần Lệ Mẫn chưa nhớ ra đầy đủ mọi thứ, sau đó cô lớn tiếng “Tại sao lại làm thế chứ? Anh tham gia tổ chức đó à?’
“Phải, có sao đâu, em không thích được sống lại à?”
“Sống lại, ai chẳng muốn sống chứ.”
“Đã đến nước này thì đừng suy nghĩ gì nữa, người sống thì cũng sống rồi.” Viên Thượng khuyên nhủ.
Trần Lệ Mẫn không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, có lẽ là khoảng 20, 30 năm, vậy là sau ngần ấy thời gian nghiên cứu đó đã thành công. Nghĩ lại thì nếu có thể sống lại cũng là một điều tốt.
Cô nhìn sang bên cạnh thấy xác của một người thanh niên, cô lờ mờ đoán ra được thi thể đó dùng để làm gì “Người này… là thế nào?”
“Hắn đã dùng mạng của người đó để hồi sinh cho em.” Trang Tiên Linh nói.
“Không thể thế được, người ta đang sống yên lành cơ mà, anh làm thế làm gì chứ?” Trần Lệ Mẫn tức giận với Viên Thượng.
“Anh không quan tâm, người cần sống phải được sống, hắn ta chỉ là một tên vớ vẩn, chết không uổng.” Viên Thượng giải thích.
“Còn kia là ai?” Dị Quân chỉ vào cái xác dưới sàn.
“Là Kế Hàn Phong, chắc cũng không xa lạ gì với mọi người rồi. Nếu không phải tại hắn thì Lệ Mẫn đã không chết. Đến tận hôm nay mới có cơ hội để giết hắn phục thù.”
“Thôi đủ rồi, có thể trả lại mạng sống cho người này không? Tôi không muốn sống cuộc sống cướp của người khác. Người này không đáng phải chết.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Đừng khắc khe thế, nghĩ thoáng chút đi, vốn dĩ em cũng đâu đáng phải chết.” Viên Thượng nói “Dị Quân, Tiên Linh, hai người cũng có công đấy. Nhờ thí nghiệm trên chuột bạch của Dị Quang Bảo mà tớ đã có thể hồi sinh được cho Lệ Mẫn.”
Viên Thượng mở chiếc lồng chứa con chuột bạch ra, phát hiện nó đã chết.
“Không thế nào, sao lại thế này được.” Viên Thượng lo lắng kiểm tra con chuột, có vẻ cái chết của nó hoàn toàn tự nhiên. “Chẳng lẽ, hiệu quả của việc hồi sinh này không kéo dài lâu ư?”
“Thế cũng tốt, em cũng không muốn sống bằng sinh mệnh của người khác.” Trần Lệ Mẫn nói rồi quay sang Dị Quân và Trang Tiên Linh “Vậy là anh đã nghe lời em tiếp tục sống cuộc đời thật tốt rồi, em vui lắm. Chị Tiên Linh, em biết là chị cũng thích anh Dị Quân, nên lúc em mất, thì chị quả là người thích hợp nhất rồi.”
Dừng lại một lúc, Trần Lệ Mẫn lại nói tiếp “Đúng là lúc sắp chết, em còn nhiều điều hối tiếc vì chưa thể thực hiện được, nhưng bây giờ thì em đã chấp nhận được việc số phận không cho phép mình rồi. Chỉ còn một điều cuối, lúc đó em chưa thể từ biệt mọi người, xem như đây là cơ hội để chia tay mọi người lần cuối.”
“Em không thấy buồn khi phải ra đi sao?” Dị Quân hỏi.
“Buồn chứ, nhưng phải chấp nhận thôi, có một số chuyện không thể cưỡng cầu được. Nếu có cách khác để sống lại thì tốt, như kiểu có cây đèn thần chẳng hạn.” Trần Lệ Mẫn đáp. “Chà, cảm giác này, có lẽ thời gian sắp hết rồi.”
Dị Quân cũng biết điều đó, anh thấy những làn khói đen lại bắt đầu kéo tới, nhưng nó không còn là nỗi lo sợ nữa. Khi đã chấp nhận chuyện sống chết vô thường, những làn khói đen trông cũng thật yên bình.
Lúc Dị Quang Bảo tới thì Dị Quân và Trang Tiên Linh đang ngồi bên xác của Trần Lệ Mẫn, còn Viên Thượng đang ngồi bệt dưới đất, vô cùng thất vọng. Vừa thấy Dị Quang Bảo bước vào, Viên Thượng liền lao tới chĩa súng vào cậu, hét lớn “Hãy mau hoàn thiện nghiên cứu đi. Cái thành công mày nói chỉ kéo dài chưa đến nửa tiếng.”
Ngay sau đó, vệ sĩ của Tư Không Liên cũng có mặt, do Dị Quang Bảo không đóng cửa bí mật nên chỗ này nhanh chóng được tìm ra. Khác với Kế Hàn Phong lúc đó không để phòng, người bảo vệ kịp thời né phát súng của Viên Thượng rồi tiến tới áp sát, tước súng của anh ta rồi khống chế.
Sau đó, Tư Không Liên bước vào hỏi “Mọi người không sao chứ?”
Nhiều tháng trôi qua, Tư Không Minh đọc bài báo về vụ xét xử Viên Thượng. Tòa án đã kết tội trộm xác, nghiên cứu trái phép, bắt cóc, giết người cho anh ta. Dựa vào lời khai của Viên Thượng, cảnh sát đã kết luận tổ chức tự tan rã không rõ nguyên nhân. Tuy nhiên, trên báo thì họ trả lòi rằng tổ chức đã giải tán do áp lực truy quét của cảnh sát. Tư Không Minh không quan tâm việc họ nói thật hay không, chẳng ảnh hưởng đến anh ta.
“Vậy là đã kết thúc kỉ nguyên của những kẻ hồi sinh người chết.”
HẾT