*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài phút sau Lệ phu nhân bưng lên ly sứ cổ, tư thế thanh lịch nhấp một ngụm hồng trà, lạnh nhạt nói: “Hóa ra cô chính là Anna sao? Tôi thấy cô trông cũng bình thường thôi. Hiện tại rất nhiều những minh tinh được mấy ông già bao nuôi cũng không phải trông như vậy sao?”
Nói xong, Lệ phu nhân khẽ mỉm cười: “Cô cũng đừng trách móc, bình thường tôi không hay xem mấy tin tức lá cải này. Nhưng mà gần đây đúng lúc xem mấy tin, đều là mấy cô minh tinh trẻ tuổi chen chân vào gia đình mấy ông già kia. Tôi thấy cô cũng có điểm giông giống mấy người đó đấy”
Người hầu gái đứng bên cạnh nghe thấy Lệ phu nhân chế nhạo Hứa Nhược Phi như vậy cũng không kiềm được nhếch miệng cười rộ lên.
Hứa Nhược Phi không chút hoang mang mà mỉm cười, đi đến bên cạnh sô pha, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống liền nghe thấy lệ phu nhân mở miệng.
“Ai cho cô ngồi? Có biết lễ phép hay không? Tôi biết, cái người không có xuất thân từ giới chúng ta này không có lễ phép gì cả, người lớn còn chưa mở miệng là đã ngồi xuống, cũng không biết ở nhà bố mẹ dạy dỗ như thế nào”
Hứa Nhược Phi tự nhận tính tình mình không tốt, người khác nhục nhã cô, cô nhất định phải trả lại gấp trăm lần.
Hôm nay tới biệt thự cổ nhà họ Lệ, tuy rằng không cô son môi thường dùng, nhưng thí thế của cô vẫn mạnh mẽ như cũ.
Cô vừa nghe xong lời nói của Lệ phu nhân thì cười một tiếng, chợt vỗ tay.
Giây tiếp theo, đôi mắt cô mang theo sự khinh thường và chế giễu sâu sắc, đôi môi xinh đẹp khẽ hé mở phun ra một câu tàn nhãn: “Lệ phu nhân, bà cũng thật có ý tứ. Hiện tại đã là thời đại nào rồi mà bà còn quan trọng mấy cái quy tắc cũ xưa này? Có phải bà còn muốn con dâu tương lai của bà quỳ xuống trước mắt bà mới có thể thỏa mãn được ham muốn của bà không?”
Ngày thường có ai mà dám nói chuyện như vậy với lệ phu nhân đâu chứ.
Lệ phu nhân đã quen sống trong nhung lụa, nghe được câu này đôi †ay cầm cái ly của bà ta run nhè nhẹ.
Hứa Nhược Phi cũng không giận, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo nụ cười như cũ, ngay sau đó bày ra tư thế ưu nhã ngồi đối diện lệ phu nhân.
Cô đặt túi xách ở trên sô pha.
Muốn nhục nhã cô?
Cửa cũng không có.
“Về việc bà nói tôi chen chân vào gia đình người khác sao? Lệ phu nhân, bà nhìn lại ngoại hình của tôi đi. Nói thật thì tôi cũng không phải là đang ca ngợi mình đâu, với khuôn mặt này, không cần tôi làm vợ bé cho người khác, chỉ có đàn ông làm chồng bé cho tôi thôi.”
Lệ phu nhân bị cô nói đến nghẹn lời.
Từ trước đến nay bà ta còn chưa gặp người phụ nữ nào mà không biết xấu hổ như vậy!
“Anna, cô đúng thật là không biết xấu hổ! Tôi nói cho cô biết, tôi là mẹ ruột của Lệ Đình Nam, chỉ cần tôi không đồng ý thì nó chắc chắn sẽ không cưới cô, cô cũng đừng có những suy nghĩ không chính đáng như muốn gả vào nhà họ Lệ của chúng tôi!”
Loại phụ nữ này sao có thể so được với Hứa Nhược Mộng!
Không có phẩm hạnh gì cả, thậm chí cũng không biết khiêm tốn là gì!
Hứa Nhược Phi nghe được những lời này của lệ phu nhân suýt nữa là không nhịn được cười ra tiếng.