Sau khi Hứa Nhược Phi nói xong, cô mỉm cười, quay người kiêu ngạo nâng túi xách của mình lên, vẫy tay với Lệ Đình Nam: “Cảm ơn hôm nay sếp Lệ đã đưa tôi về!”
Nói xong, cô sải giày cao gót, đi vào trong nhà với vẻ vô cùng quyến Nhưng cô chỉ mới tao nhã được vài dây thì lảo đảo, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Môi Lệ Đình Nam khẽ nhếch lên. Một người phụ nữ thú vị giả gợi cảm nhưng lại không giống gì cả.
Về đến nhà rồi, Hứa Nhược Phi mới nhớ ra bản thân còn khoác áo vest của Lệ Đình Nam.
Vì cô đã dặn dò, trên áo vest người đàn ông không có xịt nước hoa gì, nhưng vẫn mang một mùi xạ hương tự nhiên.
Trừ xạ hương ra, nó còn nhiễm một mùi rượu say khướt.
Hứa Nhược Phi rối rắm nhíu mày. Chẳng lẽ cô còn phải giặt sạch quần áo cho anh ta sao?
Vừa suy nghĩ, Hứa Nhược Phi vừa cởi giày cao gót trên chân, để phần áo vest thủ công quý giá xuống sô pha, cầm khăn tắm vào toilet tắm rửa. Một hồi sau, cô trở lại phòng, chẳng bao lâu đã ngủ.
Hôm sau là ngày nghỉ.
Trừ một số nhân viên công tác có nhiệm vụ ngoài giờ ra, bên trong tập đoàn Lệ thị cũng không có bao nhiêu người.
Nhưng một tiếng sau, người vốn hôm nay không cần đi làm lại vội vã chạy đến công ty.
Quản lý cuea bọn họ vừa thông báo là tập đoàn Lệ thị hợp tác với tập đoàn Silvi, trở thành đại lý phân phối sản phẩm lớn nhất của Silvi tại, Lâm Xuyên, thậm chí là lớn nhất cả nước. Hơn nữa, một số sản phẩm của Silvi sẽ sử dụng nước hoa Anna điều chế như một thành phần trong bộ sưu tập thời trang cao cấp mùa xuân mới của họ.
“Anna, Anna nào cơ?” Có người thắc mắc.
“Còn là Anna nào nữa, tất nhiên là người trước đó đến ứng cử chức trợ lý của sếp Lệ, kết quả đã thành công đấy!”
“Nước hoa do một trợ lý điều chế mà được tập đoàn Silvi đánh giá cao? Sao lại như vậy được? Rốt cuộc sếp Lệ đã tốn bao nhiêu tiền để tâng bốc cái cô đó lên vậy? Tôi cảm thấy, nước hoa do cô trợ lý gì đó chế ra, sao có thể so được với nước hoa cô Hước Nhược Mộng làm?”
“Cô nói nhỏ chút đi! Nếu thật sự là sếp Lệ bỏ tiền, vậy đến lược chúng ta bình luận sao? Lo làm việc cho đàng hoàng đi!”
Lý An xuống lầu một vòng, chợt nghe được không ít lời phê bình có liên quan đến Hứa Nhược Phi.
Cậu ta lắc đầu, nghĩ vẫn nên chuyển mấy lời này lại cho Lệ Đình Nam nghe.
“Tổng giám đốc Lệ, có cần ngăn những lời như vậy lại không? Nhỡ trợ lý An nghe được thì.”
“Không sao, phụ nữ như cô ấy, có nghe cũng không để trong lòng!”
Tay cầm bút máy của Lệ Đình Nam khế ngừng lại. Sau khi nhíu mày suy nghĩ một lát, anh thản nhiên nói: “Ai đàm luận về Hứa Nhược Mộng, sa thải thẳng đi!”
Lý An sửng sốt.