Một giây sau.
“Cô có lễ phục không?”
Hứa Nhược Phi tức giận bật cười.
Bản thân làm người điều chế hàng đầu trong nước, tham gia các loại tiệc tối cùng mấy nhân vật xã hội nổi tiếng, nếu không phải là năm trăm thì cũng là ba trăm bộ!
Sao lại không biết tiệc tư nhân nên mặc cái gì!
Người đàn ông Lệ Đình Nam kia ngoại trừ làm việc rồi công tác, cái gì cũng không hiểu.
Hứa Nhược Phi rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Giám đốc Lệ, anh cứ yên tâm đi, không làm anh mất thể diện đâu!”
Trả lời xong, Hứa Nhược Phi tắt máy, lập tức ném nó sang một bên.
“Mẹ, vừa rồi là bố gọi à?” Hứa Đình Phong không ngẩng đầu, hỏi.
“Sao con biết?”
Cô cảm thấy con cưng của mình không lẽ là thiên tài, sao lại biết được.
Hứa Đình Phong nhún vai trả lời: “Có thể làm mẹ cáu đến vậy ngoài bố còn ai”
Tại biệt thự của Lệ Đình Nam.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa thủy tinh rọi xuống mặt đất, chiếu sáng vào bên trong, dừng lại trên thân người đàn ông đang nghiêng người nằm trên sô pha.
Người đàn ông chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay, khóe môi hơi cong.
“Thật trông chờ.”
Hồi âm.
Ba giờ chiều thứ sáu.
Hứa Nhược Phi trang điểm, mái tóc dài uốn lượn, lộ ra cần cổ thon dài hư thiên nga.
“Tối nay mẹ không về ăn cơm, đã đặt đồ ăn ngoài cho hai đứa rồi, nhớ ăn ngoan đấy” Hứa Nhược Phi cúi người, kiên nhãn dặn dò Hứa Đình Phong cùng Hứa Nhược Hy.
“Biết rồi, mẹ yên tâm đi làm đi” Hứa Nhược Hy hiểu chuyện gật đầu.
Hứa Nhược Phi yên tâm, cầm lấy túi xách của mình, đẩy cửa rời đi.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lý An chờ ở bên ngoài từ sớm.
“Trợ lí Lý, sao cậu lại tới đây?” Hứa Nhược Phi cảm thấy khó hiểu, cô với Lệ Đình Nam hẹn gặp nhau lúc năm giờ chiều tại phòng năm người của nhà hàng VIP Thiên Thịnh, sao Lý An lại đến nhà mình?
Lý An giúp Hứa Nhược Phi mở cửa, cậu nhìn thoáng qua đôi giày cao gót trên chân cô, mỉm cười nói:” giám đốc Lệ nói trợ lí An hôm nay nhất định sẽ đi giày cao gót, không tiện lái xe, bảo tôi đón cô đến nhà hàng”
Hứa Nhược Phi nghĩ, cũng có lý.