Bà Tô nửa tin nửa ngờ nhìn con gái mình, sau đó lại liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi.
"Có thật là người của nhà họ Hứa sẽ không bắt nạt con không?" Giọng của bà Tô hơi ngập ngừng, sao bà ấy lại không tin lời con gái ruột của mình vậy chứ? Lúc này nếu như Tô Vân Nhi biết trong lòng bà Tô đang suy nghĩ chuyện gì thì chắc sẽ tức đến hộc máu mất.
Hứa Nhược Phi nhận ly nước lạnh từ người giúp việc, cúi đầu uống một ngụm để giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng.
Bà Tô đối xử với cô rất tốt nên cô cũng không thể để bà Tô cứ lo lắng như vậy được. Hứa Nhược Phi nháy mắt ra hiệu cho bà Tô yên lòng: "Dì à, dì cứ yên tâm đi, Vân Nhi nói đúng đó, con sẽ không để nhà họ Hứa ức hiếp người mà cháu dẫn đến đâu."
Bà Tô gật đầu một cái rồi nhanh chóng đổi đề tài: "Vậy để dì đưa con một tấm thẻ đen cho con đem theo nha."
Trong lòng Tô Vân Nhi thầm nghĩ: rốt cuộc thì ai mới là con gái ruột đây?
Hứa Nhược Phi khẽ mỉm cười, có người yêu thương cô như thế này là cô đã thấy đủ rồi, vậy cô cần gì phải bận lòng về cái thứ tình thân không thuộc về mình ở nhà họ Hứa cơ chứ?
Sau khi trở về phòng ngủ, Hứa Nhược Phi đơn giản tắm rửa một lần rồi thu dọn hành lý cho ngày hôm sau. Lúc đã sắp xếp xong xuôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lệ Đình Nam bất ngờ gửi Zalo tới.
“Cô sắp ngủ chưa?" Anh gửi một đoạn tin nhắn thoại, âm giọng vừa trầm thấp vừa sâu lắng dễ dàng khiến lòng Hứa Nhược Phi giống như bị cào nhẹ một cái.
Hứa Nhược Phi cố gắng đè nén cảm xúc từ tận đáy lòng, âm thầm tính toán một chút sau đó khẽ nhíu mày, ngón tay trắng nõn nhanh chóng gõ chữ trên màn hình điện thoại: "Tổng giám đốc Lệ, anh xem thử ở trong nước bây giờ mấy giờ, anh không nghỉ ngơi mà định thức cả đêm hay gì?"
Lệ Đình Nam cảm nhận được sự quan tâm của người phụ nữ. Dưới bầu trời tối mịt ở Lâm Xuyên, anh tựa người vào chiếc gối mềm mại trên chiếc giường được thiết kế đơn giản, trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng đồng hồ chuyển động hết sức rõ ràng.
Ở Lâm Xuyên bây giờ đã là hai giờ, ánh sáng lờ mờ từ chiếc điện thoại hắt lên mặt Lệ Đình Nam. Anh vừa thấy dòng tin nhắn của Hứa Nhược Phi đã lập tức trả lời: "Ngày mai gặp."
Anh dừng một lát lại bổ sung thêm một câu nữa: "Tôi nghỉ ngơi đây."
Nói xong, từng đốt ngón tay thon dài của người đàn ông hơi thả lỏng, sau đó anh đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường. Còn Hứa Nhược Phi ở đầu dây bên kia chỉ khẽ chớp mắt một chút rồi nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Lệ Đình Nam thao thức đến hai giờ sáng chỉ vì muốn nói với cô một tiếng rằng anh chuẩn bị nghỉ ngơi thôi sao?
Một tổng giám đốc Lệ luôn tự cao tự đại lại rảnh rỗi như vậy hả?
Trong lòng Hứa Nhược Phi hơi căng thẳng nên siết chặt điện thoại trong tay. Những lời mà Lệ Đình Nam hỏi cô ngày hôm qua lại vô thức hiện lên trong đầu.
"Có rất nhiều người thích tôi, còn cô thì sao?"
Mà câu trả lời của cô lại giống như sắp nhảy khỏi buồng tim vậy, trái tim trong lòng ngực cô đập liên hồi vang lên tiếng thình thịch thình thịch. Chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ nghĩ ngay đến khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông nọ, giọng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm thủ thỉ ở bên tai khiến cho cô phải tim đập chân run.
Hứa Nhược Phi hơi xoa vị trí ngực trái của mình, ngón tay chậm chạp gõ vào hai chữ trên điện thoại.
"Ngủ ngon."
Lệ Đình Nam đang ở trong biệt thự của Trần Sơn, chiếc điện thoại màu đen của anh được đặt trên tủ đầu giường hơi rung lên một chút, giấc ngủ của người đàn ông rất nông nên vừa nghe thấy âm thanh thì hàng lông mi dài của anh cũng theo đó chớp chớp vài cái, sau đó hơi nhíu mày mở mắt ra.
Trước kia Lệ Đình Nam rất ghét người khác quấy rầy lúc anh đang nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua.
“Đồ ngốc.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng rồi đặt điện thoại xuống lần nữa.
Ngày hôm sau, Hứa Nhược Phi rửa mặt xong chỉ trang điểm khá nhẹ nhàng.