Vừa nghĩ tới chuyện hung dữ với người khác, thì đột nhiên nhớ tới dường như không có lý do gì cả.
Lệ Đình Nam cáu kỉnh đứng dậy, cất bước đi tới bên cửa sổ và mở cửa sổ ra.
Một làn gió mát lùa vào trong phòng, người đàn ông dựa vào tường, đặt điện thoại di động lên tai, giọng nói vẫn rất đáng sợ.
“Nói cho tôi biết đi Anna, mục đích của cô là gì.”
Lệ Đình Nam nói rất chậm, từng chữ từng chữ một, như thể gõ vào trái tim Hứa Nhược Phi.
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của cô, lại đập không ngừng thêm lần nữa.
“Tổng giám đốc Lệ, có phải là anh đã say rồi không?” Hứa Nhược Phi thăm dò hỏi.
Cô nhớ đến ngày hôm đó tại bữa tiệc riêng tư của vợ chồng Hi Nhĩ, Lệ Đình Nam cũng bắt đầu truy hỏi bí mật của cô sau khi uống rượu.
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ giống như một viên kẹo bông gòn.
Ngậm trong miệng sợ tan mất.
Không ăn vào miệng thì lại sợ sẽ đi dụ dỗ người khác.
Ánh mắt Lệ Đình Nam không khỏi có chút kinh ngạc, trong một giây tiếp theo, anh nở ra một nụ cười gượng gạo.
Anh thậm chí còn không thể dùng lý trí để giải thích lý do tại sao bây giờ bản thân anh lại đi tra hỏi một người cấp dưới nữ của mình đã đi đâu, đã làm gì và cô đang che giấu điều gì.
Giống y như những người đàn ông bình thường đang ghen tuông vậy.
Nhận thức được điều này, Lệ Đình Nam nhíu mày lại và tiến tới một kết luận.
Khuôn mặt đẹp trai có khí chất anh hùng có hơi nghi ngờ.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.
“Tổng giám đốc Lệ, anh còn tỉnh táo không?” Hứa Nhược Phi sợ nhất là bầu không khí im lặng, sự im lặng kéo dài khiến cô cảm thấy khó thở.
“Cô nói không sai, tôi say rồi.” Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông từ điện thoại truyền ra bên ngoài.
Hứa Nhược Phi: “...”
Lệ Đình Nam từ khi nào đã trở nên dứt khoát như vậy?
Hiện tại cô cần phải suy nghĩ xem mình có cần phải gọi điện thoại cho Lý An để nói rằng Lệ Đình Nam đã say rồi hay không, đề phòng lát nữa Lệ Đình Nam sẽ làm ra chuyện gì đó tổn hại đến danh tiếng của công ty nữa.
Lệ Đình Nam dường như đoán được Hứa Nhược Phi đang nghĩ gì, bật cười lên một tiếng. truyện teen hay
“Tửu lượng của Lý An rất kém, đoán chừng hiện tại đã ngủ bất tỉnh nhân sự luôn rồi.”
Hứa Nhược Phi im lặng: “Tổng giám đốc Lệ, anh uống bao nhiêu ly rồi?”
Sau khi suy nghĩ, Lệ Đình Nam liền thẳng thừng trả lời: “Hai ly.”
Hứa Nhược Phi trở nên im lặng. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Lệ Đình Nam có một cảm giác bất lực vô cùng, trong lòng cô Lệ Đình Nam vẫn luôn là một người đứng ở trên cao rất xa vời, lạnh lùng và lý trí đến mức đáng sợ, nhưng sau khi anh uống say lại trở nên vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến mức thậm chí còn có chút trẻ con.
“Tổng giám đốc Lệ, tửu lượng của anh cũng không được tốt mà.” Hứa Nhược Phi buột miệng nói: “Nếu như anh uống say không ngủ được, thì tôi vẫn khuyên anh nên nằm xuống giường trước đã. Không phải lúc trước tôi đã điều chế một loại nước hoa điều trị mất ngủ cho anh đó sao? Anh xịt nước hoa lên gối, một lúc nữa sẽ buồn ngủ thôi.”
Tiếng cười của Lệ Đình Nam giống như một viên sô cô la nhân rượu vậy.
Mỗi lần anh cười, trong lòng Hứa Nhược Phi cứ ngứa ngáy, nhiệt độ trên mặt của cô cũng không ngừng tăng lên.
“Nói chuyện với tôi một lát đi.” Lệ Đình Nam dựa lưng lên giường, dùng điều khiển từ xa tắt những ngọn đèn khác trong phòng đi, chỉ để lại một ngọn đèn vàng mờ ảo.
Loại nước hoa mà Hứa Nhược Phi đặc biệt điều chế cho anh, mặc dù không thể so sánh với sự hiện diện của cô, nhưng quả thực đã đáp ứng được sở thích của Lệ Đình Nam rồi.
Chỉ nhẹ nhàng ngửi một lúc, nhắm mắt lại và trong đầu anh đều là hình ảnh anh hôn người phụ nữ và sự ngọt ngào trên đôi môi cô.
“Được rồi, tổng giám đốc Lệ muốn nói cái gì?” Với thân phận công việc là trợ lý thì phải phục vụ cho ông chủ của mình, vào ngày đầu tiên cô nhận chức Lý An đã nói cho cô biết vấn đề này rồi.
Hứa Nhược Phi dứt khoát đặt máy tính sang một bên, thay đổi sang tư thế thoải mái và đeo tai nghe lên.
“Quá khứ của cô.”
Khi Hứa Nhược Phi nghe được câu nói này của Lệ Đình Nam, trái tim chợt co thắt lại.