Mấy giây sau, giọng nói trầm thấp của Lệ Đình Nam đã từ trong tai nghe truyền tới. Phản ứng đầu tiên của Hứa Nhược Phi là sợ hết hồn, sau đó cô lại cảm thấy sống lưng mình phát run.
Hiệu quả của tai nghe tốt ghê!!! Hứa Nhược Phi cố đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng.
Trừ một đêm sáu năm trước kia, Lệ Đình Nam chưa bao giờ dán vào bên tai cô mà nói như vậy.
Cho dù đã từng hôn, cũng chỉ là hành động theo cảm tình, bên trong cũng không có bao nhiêu thật lòng cùng tình cảm.
Hứa Nhược Phi suýt chút nữa đã quên, giọng nói của người đàn ông tên Lệ Đình Nam này thậm chí có thể dễ dàng khiến cho mình mềm xương sống.
“Sắp bắt đầu rồi, đừng xuống tinh thần!” Giọng nói của đàn ông vừa trầm thấp vừa khêu gợi đến đáng sợ.
“Ừ, tôi biết rồi!” Hứa Nhược Phi vội vàng thu lại tâm tư đang bay bổng lên chín tầng mây của mình, tập trung lực chú ý lại vào màn hình máy tính.
Mấy người ngoại quốc đã lần lượt tiến vào phòng họp, lúc nhìn thấy Hứa Nhược Phi, bọn họ đều có chút bất ngờ, nhất là người ngồi trên cùng – tổng giám đốc của tập đoàn Nhã Thành.
“Tổng giám đốc Lệ, vị này là…?”
“Cô ấy là người điều chế nước hoa đứng đầu mới nhậm chức của công ty chúng tôi, sẽ phụ trách tất cả công việc của event nước hoa lần này”.
Hứa Nhược Phi đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Tổng giám đốc Lệ, chuyện này anh cũng đâu có nói với tôi đâu?!”
Ngoài mặt Hứa Nhược Phi vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng lại gửi càu nhàu qua cho Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam tỉnh bơ liếc câu Hứa Nhược Phi vừa gửi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím.
Mấy giây sau, Hứa Nhược Phi nhận được câu đáp của Lệ Đình Nam: “Giờ cô biết rồi đó!”
Hứa Nhược Phi im lặng, trong lòng nhắc nhở chính mình, phải nhịn.
Bây giờ Lệ Đình Nam là chỗ dựa của cô ở Lâm Xuyên, đợi đến khi tính sổ xong với Hứa Nhược Mộng rồi, ai đồng ý phục dịch ông lớn nhiều chuyện này thì cứ việc.
Có đôi khi Hứa Nhược Phi sẽ nghĩ, đến cùng thì Hứa Nhược Mộng phải thích Lệ Đình Nam đến cỡ nào mới có thể chịu đựng được những lời cay độc của anh ta?
Cô lúc trước không hiểu Lệ Đình Nam lắm, nhưng ở bên cạnh anh càng lâu, Hứa Nhược Phi rốt cuộc cũng hiểu cái tính nói một câu có thể làm người ta tức chết của con trai bảo bối Hứa Dịch Phong của mình là do ai di truyền.
Tổng giám đốc tập đoàn Nhã Thành nheo mắt quan sát Hứa Nhược Phi, hồi lâu sau mới dùng tiếng Anh hỏi:
“Đây chính là người điều chế nước hoa đứng đầu mới nhậm chức của tập đoàn Lệ thị đó sao? Nhưng cô ấy xem chừng chỉ mới có hai mươi tuổi, có phải là trẻ quá rồi hay không?”
Hứa Nhược Phi mỉm cười, dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại:
“Xin chào Tổng giám đốc, tôi tên là Anna. Tuy là tuổi còn trẻ, nhưng tôi đã tốt nghiệp ở học viện điều chế nước hoa chuyên nghiệp từ châu Âu. Nếu Tổng giám đốc có biết mấy phần về giới điều chế nước hoa châu Âu, hẳn là từng nghe tôi chế tạo các loại nước hoa chuyên biệt cho rât nhiều người. Tuy là trong lĩnh vực này ở Lâm Xuyên tôi còn chưa có danh tiếng gì, thế nhưng nhờ phúc Tổng giám đốc Lệ của chúng ta, vợ chồng Hi Nhĩ đối với tác phẩm của tôi cũng rất vừa lòng. Nếu như quý công ty đồng ý giao các hạng mục của event nước hoa cho công ty tôi, tôi nhất định sẽ cho các vị một đáp án hài lòng”.
Hứa Nhược Phi không chút hoang mang, ngược lại tràn đầy tự tin trả lời sự hoài nghỉ của Tổng giám đốc tập đoàn Nhã Thành. Một sự tự tin đến từ chính thực lực của cô.
Trong ánh mắt Lệ Đình Nam tăng thêm mấy phần hài lòng.
Tố chất tâm lý không tệ, đối mặt với lãnh đạo cấp cao của công ty khác không hề mất đi sự bình tĩnh, quả là một viên ngọc chưa mài dũa.
Đầu ngón tay thon dài của Lệ Đình Nam nhẹ nhàng ấn vào nhau, môi mỏng khế mở:
“Đúng như Anna nói, thực lực của cô ấy tôi công nhận!”