Nhưng khi có cô ở bên cạnh Lệ Đình Nam, vẻ mặt khi nghỉ ngơi của anh ta sẽ thả lỏng hơn rất nhiều.
Đúng là lạ thật, Hứa Nhược Phi nhìn Lệ Đình Nam, im lặng suy nghĩ.
Người đàn ông trước mặt này có thể sử dụng sáu năm ngắn ngủi để phát triển tập đoàn Lệ thị cường Thịnh và lớn mạnh đến mức không ai ở Lâm Xuyên có thể so sánh được, vậy thì trừ thiên phú vốn có ra, hẳn người này còn thêm sự tàn nhẫn và mưu kế.
Cô vô cùng rõ ràng, lý do Lệ Đình Nam đến phòng nước hoa cũng không phải vì chính cô.
Đôi môi đỏ của Hứa Nhược Phi hé ra một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Không ai không thích người đẹp, cho dù là Lệ Đình Nam cũng không ngoại lệ.
anh tới phòng nước hoa thật ra là để tạo uy tín cho tôi phải không?” Hứa Nhược Phi mỉm cười, can đảm đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
“Tất nhiên cũng không phải hoàn toàn như vậy. Sau khi Trần Tiểu nhiễm đi rồi, tự nhiên có một người phụ nữ nhảy dù vào trong phòng nước hoa của tôi, khó khiến người ta tin phục. Cô đi một mình đến đây, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng cô là người tình của tôi, sau đó vì nể nang mặt mũi tôi nên họ mới im lặng, ít ra sẽ không khiến tôi xấu hổ”
Môi mỏng của Lệ Đình Nam nhếch lên.
Người phụ nữ trước mắt này thật sự không biết gì về hôn môi, ngây thơ đến đáng sợ, hệt như một tờ giấy trắng.
Ngay cả thở cũng không biết.
Trừ khi cô có thể diễn cả điều này.
Nhưng với trí tuệ như cô gái này, bao nhiêu năm nay, anh chưa từng gặp.
Dù có là Hứa Nhược Mộng, người được bà Hứa đích thân dạy dõ, thì so với người phụ nữ trước mắt này, sợ là cũng chỉ có kết cục không tốt.
Mày của Lệ Đình Nam nhíu một cái. Anh càng ngày càng thấy hứng thú với Anna.
Càng là phụ nữ có tính khiêu chiến, anh càng thích thú.
Càng muốn lột lớp ngụy trang bình tĩnh kia của cô ra, khiến cô bại lộ toàn bộ bản thân trước mặt mình, chân chân thật thật.
Hứa Nhược Phi không hề nhận ra ánh mắt mà người đàn ông nhìn về phía bản thân lúc này, đã không còn là sự thưởng thức đơn thuần nữa.
Lệ Đình Nam chưa bao giờ nảy sinh một hứng thú nồng hậu như thế này với một người phụ nữ.
Có lẽ. sáu năm trước đã từng có một người phụ nữ khiến anh thấy hứng thú, nhưng điều đó chỉ như sao chổi thoáng qua, một chút rồi đi mất.
“Sếp Lệ, mục đích cuối cùng của anh vẫn là cam đoan nước hoa tôi điều chế có thể được thuận lợi đưa ra thị trường phải không?” Từ khi Hứa Nhược Phi nhìn thấy Lệ Đình Nam, cô đã đoán được phần nào suy nghĩ của anh ta.
Trong lòng không khói nảy sinh mấy phần sợ hãi đối với Lệ Đình Nam.
Nói xong suy đoán của mình, Hứa Nhược Phi ngẩng đầu lên, vừa đối mặt với ánh mắt Lệ Đình Nam thì lập tức cứng đờ.
Hơi thở của Lệ Đình Nam ngập tràn cường thế.
Hứa Nhược Phi là trợ lý của Lệ Đình Nam, bình thường vẫn ở chung dưới một mái hiên với anh, thường xuyên cảm nhận được loại khí thế hệt như một kẻ đứng đầu thế giới của Lệ Đình Nam.
Mà lúc này, trên người anh tỏa ra khí thế cườn hãn, không giống một kẻ đứng đầu, mà lại nghiêng về phần một con báo đang muốn vồ mồi hơn.
Theo bản năng, Hứa Nhược Phi nuốt ực một cái, thậm chí còn không biết ban nãy mình đã nói sai chỗ nào.
Lệ Đình Nam hiện tại khiến Hứa Nhược Phi có một loại cảm nhận như mình đã quay lại cái đêm của nửa năm trướng đó.
Tay Hứa Nhược Phi khẽ nắm thành quyền, tiến vào một loại trạng thái đề phòng: “Sếp Lệ?”