Editor: Oudh
Hình Kình Thương là ai?
Theo kịch bản phác thảo, hắn là nhân vật chính của thế giới này, được định sẵn sẽ trưởng thành trong quá trình chống lại các thế lực xấu xa, trở thành vị lãnh tụ vĩ đại, dẫn dắt dị năng giả xây dựng một tương lai tốt đẹp, lưu danh sử sách.
Mà thế lực xấu xa đối đầu với hắn bao gồm:
Phe chính khách bảo thủ không có dị năng, căm ghét dị năng giả, những dị năng giả ngoài vòng pháp luật lợi dụng dị năng để gây hỗn loạn, pháo hôi (1) đố kỵ năng lực của nhân vật chính muốn ngáng đường, và trùm phản diện với ý định hủy diệt thế giới — thiếu nữ phản xã hội, Kỳ Tửu.
Hệ thống của thiếu nữ phản diện, Việt Độc: "Haizzz."
Đây chính là quá trình phát triển điển hình dành cho nhân vật chính.
Thật ra trong tư liệu hệ thống được cung cấp, thông tin về Hình Kình Thương cũng chẳng nhiều nhặn hơn Kỳ Tửu là bao, đều chỉ được giới thiệu sơ bộ.
Nhưng hiện giờ mà nói, đoạn giới thiệu đó đã chẳng còn tác dụng gì, vì trong khoảng thời gian làm cá muối với kí chủ, Việt Độc đã hoàn thành công việc, thu thập tất cả thông tin có thể tìm thấy trên mạng.
Hình Kình Thương, người thành phố S, tỉnh Z, năm nay hai mươi tám tuổi, là giáo sư vật lý tại đại học Z.
Giáo sư Hình thông minh uyên bác, gia đình gia giáo; cha chấp chưởng võ đường, mẹ là nhà giáo có tiếng, đắp nặn cho hắn hình tượng hiền lành, nho nhã, dễ mến.
Thành tựu của hắn ở giới học thuật rất cao, là một ngôi sao mới đang lên trong ngành vật lý, hình mẫu của giới trẻ...
Đoạn sau phần lớn là do truyền thông thổi phồng lên, không có gì hữu ích, chỉ cần biết thân phận của hắn là đủ rồi.
Phải, hắn chính là một vị giáo sư vật lý đại học.
Việt Độc yên lặng quay đầu nhìn ký chủ của mình, một người cả ngày chỉ biết ngủ, học sinh cao trung cá muối đến đi học cũng lười.
Nghiêm túc hả, để Kỳ Tửu làm sinh viên của giáo sư vật lý?
Đây có thật là vì lợi ích của nhân vật phản diện không, hay đang cố gắng bóp chết cô ta vậy?
"Mình cảm thấy... nhiệm vụ này khả năng hơi khó." Việt Độc lặng lẽ hít một hơi sâu, cố nghĩ cách diễn đạt: "Nhưng mình tin rằng, chỉ cần không ngừng cố gắng, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được điểm thưởng—"
"Không đi." Kỳ Tửu dứt khoát ngắt lời cô.
Việt Độc kinh ngạc: "Bạn không đi?"
Kỳ Tửu nằm trên thềm đá cẩm thạch trắng tuyết, lười biếng trở mình, lặp lại: "Ta không đi."
Ba chữ này như ba nhát búa nặng, đập chuẩn xác vào dữ liệu đầu não hệ thống.
Lớn chuyện rồi.
Trước đó Việt Độc cũng từng nghĩ qua, nếu Kỳ Tửu không chịu thực hiện nhiệm vụ thì sẽ làm gì; dù sao với độ lười của cô ta, chưa phải nói đến không chịu thực hiện nhiệm vụ, chỉ cần hôm nào ngon giấc là không muốn dậy cũng chẳng lạ.
Lúc ấy Việt Độc những tưởng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, tiếp theo còn có thể lợi dụng ưu thế công nghệ cao của hệ thống để hỗ trợ.
Vì bây giờ dị năng chưa bùng nổ, nhân loại đang phải dựa vào khoa học kỹ thuật, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này vẫn còn thấp, về mảng kỹ thuật mạng hoàn toàn bị Việt Độc áp đảo.
Chỉ cần Việt Độc muốn, cô có thể làm được rất nhiều chuyện — nếu không tại sao lại có người nói, hacker không gì không làm được.
Nhưng cho dù là hacker số một cũng không thể khiến Hình Kình Thương tự nhiên có thêm một sinh viên được.
Giáo sư Hình say mê học thuật, phụ tá chỉ có một hai sinh viên, ngoài ra chỉ dạy thêm một môn ở đại học Z, giảng về sự kì diệu của vật lý.
Này thật sự làm khó hệ thống rồi, chẳng lẽ phải trực tiếp thêm tên của Kỳ Tửu vào danh sách tân sinh viên đaị học Z, hay vẫn cần đến đại học Z nghe một tiết?
Nghĩ kiểu gì thì nhiệm vụ 500 điểm cũng không đơn giản như vậy, làm gì có chuyện hệ thống thay đổi chút số liệu là xong?
Đọc lại mô tả nhiệm vụ, đầu tiên là đến thành phố S, muốn lừa qua cửa, khả năng cao là không được...
Suy nghĩ của Việt Độc đột nhiên dừng lại.
Cô có lập kế hoạch hoàn hảo đến mấy cũng vô dụng vì tiền đề cho tất cả là Kỳ Tửu đồng ý đến thành phố S kìa!
Cùng lúc này, Kỳ Tửu đang nghiêng người.
Cô ta nằm trên thềm đá trắng tuyết, đường nét tinh xảo, hai mắt khép hờ, tựa như một con mèo lớn lười biếng đang duỗi mình dưới ánh mặt trời.
Việt Độc thở dài, dụ dỗ cô ta: "Đây là những 500 điểm đó."
"Ta biết, nhưng nó vô dụng với ta." Kỳ Tửu thậm chí không buồn mở mắt.
Việt Độc phản bác: "Sao lại vô dụng? Bạn ở ngoài kia đang nằm trên chiếc giường êm ái được mua bằng điểm thưởng, trong bụng đầy ắp đồ ăn cũng được mua bằng điểm thưởng,... Còn có con rối kia, sẽ mất tác dụng sau ba ngày."
Kỳ Tửu qua loa ừ một tiếng, không biết có nghe thật hay không.
"Xem xét tốc độ tăng điểm hằng ngày, điểm của chúng ta hoàn toàn không đủ dùng." Việt Độc tiếp tục phân tích: "Nếu bạn vẫn muốn duy trì chất lượng cuộc sống hiện tại thì làm nhiệm vụ là chuyện không thể tránh khỏi, bỏ qua cái thứ nhất, biết đâu sau này lại càng rắc rối hơn?"
"Chắc chắn sẽ rắc rối hơn!" Cô tự hỏi, tự trả lời luôn.
Cánh tay trắng nõn của Kỳ Tửu được nâng lên, chắn ngang tầm mắt: "Ừ, ừ."
Việt Độc: "...Bạn thật sự không hề nghe mình nói."
Trong lòng hệ thống 0996 tràn đầy bất lực.
"Không làm nhiệm vụ cũng được, chỉ là ngồi một chuyến bay ba tiếng sang tỉnh khác thôi, phần còn lại mình sẽ cân nhắc, có được không?"
Kỳ Tửu nghiêng đầu, không nói có cũng chẳng bảo không: "Sao ngươi tích cực vậy?"
"Mình muốn có nhục thể." Việt Độc chân thành đáp. "Bạn còn là kí chủ đầu tiên, đây lại là công việc đầu tiên của mình nữa, lý giải bằng tâm lý của hệ thống mới sinh đi."
Kỳ Tửu nhẹ giọng nói: "Dối trá."
Vẻ mặt Việt Độc không thay đổi: "Có gì mà phải nói dối chứ? Mỗi ngày nhìn bạn hết ăn rồi ngủ, mình cũng rất ghen tỵ đấy."
Sau câu này, không ai nói lời nào, để lại một khoảng lặng đột nhiên mở ra.
Cánh tay đặt trước mắt Kỳ Tửu sau đó hơi dịch lên, lộ ra đôi con ngươi đen tuyền; chúng cuối cùng cũng không còn khép hờ, mà đã hoàn toàn mở ra, ánh mắt cười như không cười.
"Cứ cho là ngươi muốn có một thân thể tốt hơn."
Cô ta chậm rãi nói tiếp: "Không phải từng nói mình là một hệ thống xuất thân chính quy à, sao tự nhiên lại muốn trải nghiệm cách sống của nhân loại thế? Hay là nói, ngươi đang vội vàng muốn rời khỏi cơ thể ta?"
Việt Độc cùng cô ta đối mắt, con ngươi kia quá tối tăm, gần như không có lấy một điểm sáng, toát lên vẻ lạnh lùng và thâm sâu.
Chỉ là ngày thường luôn lười biếng rủ xuống nên đã giảm đi không ít tính công kích, hiện giờ mới để lộ khí thế áp đảo.
Sau một lúc lâu, Việt Độc bình tĩnh nói: "Mình có lý do của mình, không thể cho bạn biết được, bạn có chấp nhận lời giải thích này không?"
Kỳ Tửu mỉm cười, đôi mắt lần nữa cụp xuống: "Chấp nhận."
Đoạn đối thoại vừa rồi tựa như một khúc nhạc đệm ngắn, không ai tiếp tục nhắc tới.
"Thật là, mình chịu thua bạn rồi." Việt Độc chớp chớp mắt, dở khóc dở cười. "Giờ thì chúng ta đi thành phố S được chưa?"
Kỳ Tửu lạnh nhạt thu tay: "Không đi."
Việt Độc: "..."
Mọi thứ dường như đã trở về điểm xuất phát.
Đương lúc Việt Độc đang nghĩ xem có nên dùng biện pháp mạnh hay không, Kỳ Tửu bất ngờ bổ sung một câu: "Trừ khi ngươi đồng ý với ta một điều kiện."
Thấy tình hình có bước ngoặt, Việt Độc liền tích cực hưởng ứng: "Điều kiện gì?"
Kỳ Tửu đáp: "Chờ ngươi mua được một cái "túi da" rồi nói."
Việt Độc nghi ngờ: "Bạn muốn làm gì? Hệ thống bọn mình không có dịch vụ bán thân đâu."
"Đầu óc đen tối, ngươi coi ta là loại người gì?" Kỳ Tửu cười nhạo. "Nói, có đồng ý hay không?"
Việt Độc lúc này chỉ muốn qua cửa trước mắt đã, không hề do dự đáp: "Mình đồng ý."
Kỳ Tửu cuối cùng cũng vừa lòng: "Được rồi, không còn sớm nữa. Trước tiên, ngươi xin nghỉ hộ ta, rồi đặt vé máy bay, chờ ta ngủ dậy hẵng đi."
Việt Độc thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian ông trời của cô mới chịu dậy... Sau đó yên lặng đặt vé 18 tiếng nữa.
Để cô ta ngủ cho đẫy giấc.
____________________
Chú thích:
(1) Pháo hôi: Nhân vật hi sinh, "đá lót đường" hoặc "bia đỡ đạn" trên con đường thành công của nhân vật chính.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Độc (cảnh giác): Hệ thống bọn mình không bán thân.
Kỳ Tửu: Đầu óc đen tối, nghĩ cái gì vậy!
Sau khi có được thể xác.
Kỳ Tửu:...Tôi cảm thấy hệ thống các em hẳn là có dịch vụ hỗ trợ kí chủ giải quyết nhu cầu?
Việt Độc: Đầu óc đen tối, nghĩ cái gì vậy!
Kỳ Tửu: Ngược lại cũng được, kí chủ có thể cung cấp dịch vụ tương tự cho hệ thống.