Editor: Oudh
Lúc đến nơi trời đã nhá nhem tối, hoàng hôn - một dải đỏ như máu treo vắt vẻo trên đường chân trời.
Trong khi các hành khách khác đang lục tục xuống máy bay, nhận hành lý ký gửi, Kỳ Tửu cả người chỉ vẻn vẹn một cái túi nhỏ, tinh thần sảng khoái đi thẳng ra cửa phi trường.
Việt Độc sớm đã đặt phòng khách sạn, ngay bên cạnh đại học Z, đi bộ chừng 10 phút là đến khuôn viên trường, cũng là cách thuận tiện nhất để tiếp cận giáo sư Hình.
Bất ngờ thay, Kỳ Tửu vậy mà lại không bắt taxi về khách sạn, tự mình từ từ cuốc bộ.
"... Bạn không định về khách sạn ngủ à?" Việt Độc có phần khó tin hỏi.
Kỳ Tửu uể oải đáp: "Sao nào, bộ trong mắt ngươi ta là loại người cả ngày chỉ biết ngủ chắc?"
Việt Độc: "..." Chẳng lẽ còn không phải!
Kỳ Tửu lắc đầu, thở dài: "Ngủ tất nhiên rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng đi dạo ta cũng sẽ không từ chối. Đi đón gió đêm như này, quả là một ý hay, đúng chứ?"
Việt Độc không nói nên lời.
Tạm thời mặc kệ kí chủ vui vẻ tản bộ, Việt Độc xâm nhập vào hệ thống nội bộ của đại học Z, bắt đầu sửa đổi danh sách sinh viên và các hồ sơ liên quan.
Giờ Kỳ Tửu đang đứng trên đất thành phố S, tức điều kiện tiên quyết đã hoàn thành, do đó cô cần phải xem xét nên làm gì tiếp theo.
Dữ liệu của thế giới giả tưởng đối với hệ thống mà nói, ra vào tự do không khác gì vườn hoa sau nhà, không có lấy nửa điểm bí mật. Hơn nữa, trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này cũng không cao, tường lửa của các trường đại học phổ thông có thể dễ dàng bị phá vỡ như một cái tổ kiến.
Việt Độc điều khiển những dữ liệu này như tướng quân sai khiến những binh lính trung thành nhất, cực kỳ dễ dàng.
Trong lúc cô đang bận rộn, Kỳ Tửu vẫn thả bước dọc con phố, ánh hoàng hôn buông xuống trên mái tóc dài, bình yên và xinh đẹp.
Đột nhiên, cô ta nhẹ giọng hỏi: "Nếu hệ thống không thể hoàn thành nhiệm vụ thì có bị phạt không?"
"Sẽ không, chỉ là không có điểm thưởng thôi." Việt Độc phân tâm nhị dụng (1), một bên thao tác một bên trả lời: "À, còn có sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng hệ thống nữa... Cơ mà cái này không thể coi là hình phạt được, vì xếp hạng cũng chả dùng làm gì, chẳng qua là trông cao cấp hơn thôi."
Vừa dứt lời, một cảm giác lo sợ bỗng dấy lên trong lòng Việt Độc: Không phải đại tiểu thư định bỏ cuộc đấy chứ?!
Kỳ Tửu tựa hồ có điều suy nghĩ, yên lặng, lại nhận thấy sự bất an của Việt Độc, cười bảo: "Nghĩ gì thế, ngươi tưởng ta đang tính từ bỏ nhiệm vụ hả?"
Việt Độc lập tức trịnh trọng đáp: "Bạn nghĩ nhiều rồi."
Kỳ Tửu dường như hiểu rõ tâm tư của Việt Độc như lòng bàn tay, thản nhiên mỉm cười. Cô ta quấn sợi tóc vào giữa hai ngón tay, nói: "Ta đã hứa thì sẽ làm, ta giống kẻ bội ước lắm sao?"
Việt Độc trả lời cho có lệ: "Không giống, không giống. Lời hứa của Kỳ đại tiểu thư đáng giá ngàn vàng, lời của Kỳ đại tiểu thư là lời của quân tử."
Kỳ Tửu thở dài: "Haizzz, nghe miễn cưỡng quá. Ngươi vẫn không chịu tin ta."
Việt Độc tỏ vẻ chân thành, không chút qua loa nói: "Tin!"
... Đồng thời nghiêm túc chỉnh sửa dữ liệu.
Tin là một chuyện, tự mình chuẩn bị trước lại là một chuyện khác, đúng không?
Ngay khi thông tin sinh viên được thay đổi thành công, âm thành thông báo nhiệm vụ hoàn thành vẫn chưa vang lên.
Cách này quả nhiên không dùng được.
Việt Độc không nản lòng, khôi phục trạng thái ban đầu, tránh sau này bị người ta phát hiện chỗ bất hợp lí, kéo theo một đống rắc rối.
Tiếp theo là phương án thứ hai: Để Kỳ Tửu vào học tiết vật lí của giáo sư Hình.
"Giáo sư Hình có tiết lúc 8 giờ sáng thứ Tư, có 80 sinh viên chính thức và một số sinh viên dự thính." Việt Độc ngừng một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng theo diễn đàn sinh viên đại học Z, muốn đi nghe tiết của giáo sư Hình phải đến sớm 40 phút để giành chỗ, nếu không chỉ có thể chờ tiết sau."
Kỳ Tửu dừng bước, nhíu mày: "7 giờ 20?"
Dù biết người kia không nhìn thấy nhưng Việt Độc vẫn nặng nề gật đầu: "Đúng vậy."
Thật sự không còn biện pháp khác.
Hình Kình Thương là nhân vật chính của thế giới này, tuấn tú, cao ngạo và vô cùng tài năng, cũng là giáo sư trẻ tuổi nhất đại học Z, được nhiều nữ sinh trong trường ái mộ.
Muốn học lớp của hắn? Tốc độ tay phải nhanh hơn 99% sinh viên toàn trường;
Tưởng có thể dự thính tiết của hắn? Không dậy sớm thì đừng có mơ.
Nhưng đối với Kỳ Tửu, đây không khác gì một trò đùa.
"Ta không thể dậy sớm như vậy chỉ vì tiết của hắn đâu." Kỳ Tửu quả quyết từ chối.
Việt Độc bất lực nói: "Đây cũng là vì nhiệm vụ."
"Nhưng cách này vô dụng. Không có chuyện chỉ vì một tiết học mà hệ thống nhận định ta là sinh viên của hắn." Kỳ Tửu lạnh nhạt nói.
Việt Độc thuyết phục: "Cứ thử một lần đi, biết đâu lại được?"
Kỳ Tửu hạ quyết tâm không dậy sớm: "Ngươi chắc chắn vẫn còn phương án khác, thử mấy cái đó trước đi."
Việt Độc: "..."
Cân nhắc một chút, Việt Độc chấp nhận thỏa hiệp: "Được."
Nói xong còn phải chen nhanh thêm một câu: "Nhưng nếu những cách đó đều không thành công thì bạn nhất định phải đi nghe giảng đấy."
Kỳ Tửu thở dài.
____________________
Chú thích:
(1) Phân tâm nhị dụng: Câu thành ngữ có nghĩa là một người mà như phân thân thành hai người, làm hai việc cùng một lúc.