Chiếc xe BMW của Gia Kiệt rời khỏi gara, đèn xe chói lóa xuyên qua màn đêm tôi tăm rồi nhanh chóng vụt mất đi. Trần Kha Nghị có cảm giác nó không phải xuyên trong đêm mà như một mũi tên sắc nhọn đâm vào tim anh vậy.
Vô cùng đau!
Anh bước đến thang máy bấm nút lên tầng. Nhìn những con số thay đổi liên tục đến thẫn thờ.
"Này cậu trai trẻ có vào không vậy?" Một bác lớn tuổi đứng bên trong thang máy, đã đợi một lúc vẫn thấy Trần Kha Nghị không có ý định bước vào, nhăn mặt hỏi.
Trần Kha Nghị nghe tiếng gọi mới hoàn hồn, anh nhíu mày: "Không, xin lỗi!"
Ông bác trong thang máy lầm bầm: "người trẻ tuổi mà sao nhìn như một ông cụ non vậy, còn lẩm cẩm hơn cả tôi." Quay sang nói với bà vợ bên cạnh.
Trần Kha Nghị xoay người đi, rồi lại quay lại không chủ đích. Anh bấm thang máy trong vô thức, nhưng thực ra anh không muốn trở về nhà một chút nào. Nơi đó có những thứ là cả tâm huyết và tấm lòng của anh, hơn nữa viễn cảnh ấm áp anh tưởng tượng ra bây giờ chỉ còn là một khoảng không lạnh ngắt. Anh nhếch môi tự giễu, bước ra đường.
Bây giờ chỉ mới vừa qua thời gian ăn tối, trong một công viên nhỏ ở chung cư, một số trẻ nhỏ được ba mẹ dắt ra chơi. Người lớn thì ngồi nói chuyện, còn tụi nhỏ đang chơi đá banh, đùa giỡn cùng nhau.
Từng cơn gió lạnh thổi đến, anh nhìn sắc trời, chắc có lẽ mùa đông sắp bắt đầu rồi. Gió mang theo chút sắc lạnh tê buốt. Nhìn lại anh nhận ra mình chỉ mặc phông phanh mỗi cái áo khoác nhẹ nên mới có cảm giác hơi rùng mình như vậy.
Anh chọn một dãy ghế không có người ngồi xuống. Nhìn về phía đám trẻ đang chơi. Tâm trạng cũng thả lỏng không ít. Bỗng dưng anh nhăn mặt, tay đặt vào bụng. Cảm giác đau ngày càng mạnh, mồ hôi trên trán rịn ra.
Cũng đúng! Anh có triệu chứng đau bao tử. Dạo này thường xuyên ăn uống đúng giờ nên mới không tái phát. Nhưng hôm nay, đã quá giờ rồi mà vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, bao tử đau cũng là chuyện thường. Tuy anh không thích cảm giác này một chút nào nhưng cơn đau kéo tới anh vẫn mặc kệ vẫn không chịu về nhà ăn uống cho tử tế. Cứ ngồi một mình ngồi chịu đựng.
Trái banh lăn đến, anh lấy chân đạp nhẹ lên để ngăn lại. Rồi dùng tay nâng lên. Một cậu bé gương mặt phím hồng vì vận động gấp gáp chạy lại.
"Chú ơi cho con xin lại trái banh." Cậu bé nói năng vô cùng lễ phép.
Anh đưa trái banh hướng ra ngoài. Tay cậu bé cũng giơ ra nhận lấy. Sau khi ôm trái banh vào lòng, cậu liền hỏi: "Chú bệnh sao? Tay chú lạnh quá. Mẹ nói buổi tối nhất định phải giữ ấm cơ thể mới không bị bệnh." Cậu bé suy nghĩ đến những lời mẹ dặn thuật lại.
"Chú không sao đâu, con về chơi với các bạn đi".
Cậu bé gật đầu nhưng đi vài bước khựng lại, quay đầu nói: "Chú phải mặc ấm vào." Rồi chạy đi.
Trần Kha Nghị mỉm cười gật đầu.
Đã đến lúc về rồi.
...
Khi Phạm Gia Kiệt đến nơi xuất hiện một cảnh như thế này. Kỳ Vân đang giành micro với Khả Uy, đứng dậy vừa lắc chuông vừa hát. Mà thật ra đa phần là hét lớn, không có chút âm sắc gì cả. Trên bàn lăn lóc vỏ bia, mà nhìn Kỳ Vân có chút phấn khích. Là do có hơi men sao? Anh thấy không đúng lắm.
"Anh đến trễ vậy?" Anh Thu là người đầu tiên phát hiện sự có mặt của Gia Kiệt.
"Ừ, có chút kẹt xe, mà Vân Vân làm sao vậy? Anh thấy hơi lạ?"
Anh Thu làm dấu im lặng: "hôm nay chị ấy buồn, anh cũng đừng hỏi."
Phạm Gia Kiệt nghiêm túc gật đầu.
"Gia Kiệt!" người đang hát trên kia la lớn vào micro không sai là Kỳ Vân. Nói xong cô nhảy xuống bàn, khui một lon bia đem đến trước mặt Gia Kiệt.
"Phạt anh tội đến trễ."
Phạm Gia Kiệt chỉ một giây khác thường sau đó mỉm cười nhận lấy sảng khoái uống cạn. Cô không muốn nói anh sẽ không hỏi, chỉ là anh sẽ điên cuồng cùng cô đến khi cô thoải mái mới thôi.
Đợi khi anh uống cạn lon bia không còn một giọt Kỳ Vân mới hài lòng bỏ qua. Vài giây trước cô như một "nữ cường" phạt Gia Kiệt bây giờ lại như một cô gái nhỏ tràn đầy uất ức bám vào cánh tay Gia Kiệt lên án: "Anh Khả Uy giành không cho em hát." Sẵn có người bên vực cô phải tận dụng cơ hội.
Khả Uy định mở miệng phản bác Gia Kiệt đã bước đến đẩy nhẹ vào vai Khả Uy: "Cậu làm anh vậy sao? Đi giành của em gái."
Kỳ Vân đứng xem hừ mũi đắc thắng.
Lời nói nghẹn trong họng. Quả thật là oan uổng quá. Khả Uy hít mạnh một hơi. Rõ ràng là rủ đi Karaoke mà không cho anh hát bài nào. Đi hát mà không được hát khiến cả người ngứa ngáy, đợi Kỳ Vân hát được hơn mười bài anh mới đứng dậy bấm mã số để hát liền bị Kỳ Vân ngăn lại. Ý định còn chưa thực hiện được.
Là ai ức hiếp ai?
Khả Uy đưa tay chỉ vào mặt Gia Kiệt, nhận được ánh mắt cảnh cáo anh bỏ tay xuống: "Cậu được lắm tôi thua." Rối nhìn Anh Thu một mực im lặng đứng xem: "Em gái lại đây uống bia với anh, chúng ta làm khán giả nhường sân khấu cho bọn họ."
Anh Thu vỗ vai anh trai an ủi. Vô cùng đồng cảm.
Kỳ Vân kéo Gia Kiệt đi chọn bài, vừa hát vừa uống. Đến khi Gia Kiệt chịu hết nổi, ngăn cô lại: "Em đừng uống nữa, em say rồi."
Kỳ Vân giật lon bia trong tay Gia Kiệt: "Em chưa say, còn hát được mà."
Uống được nửa lon cô nhăn mặt: "không được em phải đi toilet đây!" Cô bước loạng choạng, Gia Kiệt nhanh chóng tiến đến đỡ: "Để anh đưa em đi."
Anh Thu cũng đứng dậy đỡ Kỳ Vân: "Anh Gia Kiệt để em, anh đi không tiện đâu."
Gia Kiệt gật đầu, nhưng vẫn cố dìu Kỳ Vân ra đến hành lang.
"Anh Thu, chị không sao vẫn có thể đi toilet được, em đợi ở ngoài đi." Kỳ Vân bước không vững, tay bám vào tường đi vào trong.
Anh Thu tuy sốt ruột nhưng biết Kỳ Vân ngang bướng cũng không cố chấp nữa.
Bụng thật khó chịu, đầu ong ong, Kỳ Vân nôn hết những thứ trong ruột ra. Toàn là rượu, vẫn không đỡ chút nào.
"Vân Vân chị ổn không vậy?"
"Chị không sao!" Kỳ Vân đẩy cửa bước ra.
Anh Thu nhìn bộ dạng của Kỳ Vân rõ ràng là đang rất khó chịu mà cố tỏ ra bình thường. Cô chịu không nổi nữa tiến đến nắm nay Kỳ Vân: "Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, em sẽ không nói cho ai đâu!" Rõ ràng chị ấy vui vẻ kỳ vọng rất nhiều vậy mà...
Kỳ Vân quàng tay ôm Anh Thu: "Tại sao thầy ấy lại không nói thẳng mà để Khả Trân ra mặt. Chị đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, chỉ cần thầy ấy nói một câu: "em đừng làm phiền tôi nữa, vốn tôi không có tình cảm gì với em" thà như vậy chị sẽ mỉm cười rút lui, cũng không đau đớn như bây giờ."
Giọt nước mắt tuôn trào thấm vào lưng Anh Thu nóng hổi. Làm Anh Thu như đang cảm nhận được nổi đau của Kỳ Vân. Cô xoa nhẹ lưng Kỳ Vân: "Không sao tất cả đều đã qua, khóc một trận rồi hãy quên đi." Giọng nói nhẹ nhàng như lời thôi miên, Kỳ Vân cảm thấy an ủi không ít.
Kỳ Vân hít sâu: "Chị quyết định rồi..."
Anh Thu cắt ngang: "Chị quyết định như thế nào em cũng ủng hộ!" Cô biết chị cô đã "từ bỏ" nhưng cô không muốn Kỳ Vân nói ra hai chữ này vì khi nói ra trái tim của Kỳ Vân sẽ càng đau đớn gấp trăm lần. Như vậy đã quá đủ rồi.
"Cảm ơn em!" Kỳ Vân lau nước mắt, cô nhìn vào gương: "Chị thảm hại quá phải không?"
Anh Thu thật lòng gật đầu.
Kỳ Vân bĩu môi, rửa sạch mặt, cô vỗ nước lạnh vào mặt để giảm sưng mắt vì khóc.
"Em có đem theo son không?" Mặt tái nhợt như vậy mọi người sẽ lo lắng.
...
Bôi son cảm giác mới đỡ một chút: "Nhìn ổn chưa?" Kỳ Vân hỏi Anh Thu
"Đã trở lại bình thường." Trôg ổn hơn rồi, mắt còn hơi đỏ nhưng cũng không quá rõ ràng. Đợi một lát nữa sẽ tan hết.
Cảm giác choáng váng cũng giảm bớt, nước lạnh không những giúp cô giảm sưng mà còn tỉnh táo.
"Đi thôi!"
...
"Hai người đi lâu vậy?" Khả Uy đang hát thấy cửa mở liền hỏi.
"Tạo cơ hội cho anh lên sân khấu đó." Kỳ Vân liếc mắt đến tay tay cầm micro của Khả Uy.
"Trả cho em." Khả Uy rất biết điều đặt micro xuống bàn, anh sợ không kịp Kỳ Vân lại méc Gia Kiệt.
"Em ra hóng gió xíu, nhường anh thêm mười lăm phút nữa, nhớ tranh thủ." Kỳ Vân xoay người đi ra ban công.
Đêm nay trời tĩnh mịch, trắng khuyết ánh sáng vàng mờ ảo lại bị mây đen che phủ. Chỉ có điều gió hơi lớn, họ lại ở trên tầng năm sức gió càng mạnh hơn.
Gia Kiệt im lặng quan sát. Vừa rồi suốt ruột anh đã đi đến toilet tìm Kỳ Vân. Bên ngoài anh vô tình nghe sơ được nội dung câu chuyện. Không muốn cô lo lắng nên anh chỉ giữ trong lòng.
Anh đi ra ban công, nhìn Kỳ Vân tựa tay vào lan can, nhìn về xa xăm, anh cởi áo khoác vào vai cô: "Đừng để cảm lạnh."
"Cảm ơn anh!"
"Vân Vân nếu có chuyện buồn, anh cho em mượn vai anh nè!" Gia Kiệt vỗ vào vai mình.
Kỳ Vân mỉm cười. Đúng là thanh mai trúc mã của cô, nhìn đã biết cô không vui, cô cũng biết nếu cô không kể thì anh nhất định sẽ không hỏi.
"Anh muộn một bước rồi, em đã mượn vai của Anh Thu, ừm!...Tuy không thoải mái lắm nhưng xài tạm vẫn được". Cô hồi tưởng đến đến bờ vai chật hẹp của Anh Thu nói.
Gia Kiệt ôm ngực bộ dạng đau lòng: "Thật sự đã muộn rồi sao?" Bây giờ anh mới muộn hay trước kia đã muộn rồi.
"Không sao có điều anh vẫn là anh trai tốt của em!" Kỳ Vân khẳng định.
Gia Kiệt gật đầu. Chỉ cần ở bên cạnh cô là đủ. Tuy vậy trong lòng lại có một tia hụt hẫng.
"Vào thôi!"
Có những chuyện không cần phải nói ra trái tim cũng cảm nhận được. Lại có những thứ vốn đã nằm trong quỹ đạo chỉ một bước sai lầm sẽ phá vỡ tất cả. Nói thật không phải cô không biết Gia Kiệt còn có loại tình cảm khác dành cho cô, dù cô rất cảm kích nhưng không thể chấp nhận được. Trái tim chỉ có một không thể vì chút thương cảm mà đáp lại đối phương sẽ gây tổn thương cho cả hai. Cũng như chuyện của cô và Trần Kha Nghị đã đến lúc buông bỏ không nên cố chấp thêm nữa...