“Nói gì thì nói chứ em lo lắm. Em không rõ thái độ của bố mẹ thế nào, không biết khi họ biết chuyện có tức giận không nữa.”
Trương Vũ đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có cách này chắc chắn sẽ thuyết phục được bố mẹ.”
Nghe Trương Vũ nói vậy, Tiểu Du như vớ được chiếc phao cứu sinh, cô vội vội vàng vàng hỏi: “Cách gì vậy?”
Trương Vũ vẫy cô lại gần, nói thầm vào tai cô điều gì đó mà lát sau khiến Tiểu Du mặt đỏ tía tai. Cô đánh một cái vào người anh.
“Đang lo lắng nghĩ mãi không ra cách vậy mà anh còn nghĩ đến mấy trò này.”
“Đây sao gọi là trò được. Trong tình huống của chúng ta không phải cách đó là hiệu quả nhất sao? Em nên cân nhắc một chút đi.”
Tiểu Du trầm tư suy nghĩ, cách đó quả thật hiệu quả nhưng mà hoàn toàn không ổn, đối với cô hiện tại là vậy. Thực sự không rõ thái độ của bố mẹ nuôi ra sao khiến cô thực tình lo lắng.
“Không, em không đồng ý cách này đâu. Anh muốn thì diễn một mình anh đi.”
Đoán trước cô sẽ không bao giờ đồng ý nhưng thái độ của Trương Vũ rất dửng dưng. Nói cho Tiểu Du như một lời báo thôi chứ mấy hôm nay hai người quan hệ anh đâu có dùng biện pháp phòng tránh, cả hai cũng không có bệnh tật gì thì sớm muộn cũng có thai thôi. Mọi chuyện lại trở nên đơn giản hơn, bố mẹ sao có thể từ chối cháu nội mình.
[...]
Cuối tuần Trương Vũ và Tiểu Du ra sân bay đón bố mẹ. Ngồi ở phòng chờ mà trong lòng Tiểu Du lo lắng khôn nguôi. Mỗi lần Trương Vũ ngồi sát lại gần ôm cô vào lòng thì y như rằng cô sẽ đẩy ra vì lí do sợ bố mẹ nuôi nhìn thấy.
Trương Vũ không được ôm người đẹp trong lòng nên cảm thấy chút khó chịu.
“Em lo gì chứ? Đã bảo mọi việc anh lo hết rồi, chuyện này cũng đâu có gì phải quan trọng hoá lên vậy.”
Tiểu Du chán không thèm đối đáp với Trương Vũ nữa. Dường như trong chuyện này anh vô cùng dửng dưng chỉ có mình cô là lo lắng.
Ngồi chờ một lúc, tiếng thông báo chuyến bay của ông bà Trương hạ cánh, chỉ cần làm thủ tục và lấy hành lí là xong. Trương Vũ và Tiểu Du đi ra đến cổng chờ người thân.
Chờ tầm 15 phút thì hai người thấy ông bà Trương đi ra, Tiểu Du nhanh chân chạy tới gần ôm chầm lấy bố mẹ nuôi, tíu tít chào hỏi. Còn Trương Vũ thì bình chân hơn, anh chờ ba người ôm ấp chào hỏi nhau một hồi rồi mới tiến lên chào bố mẹ. Cùng lúc này, mấy vệ sĩ đi theo đã kéo theo hành lí ra, Trương Vũ dặn dò họ vài điều rồi đưa Tiểu Du và bố mẹ lên xe.
Từ sân bay về đến nhà, Tiểu Du vui vẻ trò chuyện với bố mẹ không ngừng, gần như gạt Trương Vũ ra ngoài, coi anh như tài xế thật sự của họ. Trương Vũ ngồi bên trên lái xe, nhìn vào gương nhìn thấy họ mà thở dài ngao ngán. Anh như nhìn trước tương lai mình ra rìa rồi đấy.
Về tới nhà, người làm ra cất đồ của ông bà Trương lên phòng còn hai ông bà ngồi ở phòng khách nói chuyện với hai đứa con. Bà Trương về nhà vẫn tíu tít nói chuyện không ngừng với Tiểu Du.
“Con nhỏ này, về nước ăn uống đầy đủ nên trông có da có thịt hơn đấy.”
Tiểu Du nghe mẹ nuôi nói mà thẹm thùng cười, không biết đáp lời ra sao. Cô lườm Trương Vũ như để cảnh cáo, còn không phải tại anh luôn ép cô ăn cho có da có thịt ôm mới sướng sao. Giờ thì béo rõ rồi đấy.
Trương Vũ hiểu ánh mắt tức giận của Tiểu Du đang nhìn mình, anh nhún vai tỏ vẻ không biết gì hết, như người vô tội.
Đến tối, khi ăn cơm xong thì bà Trương và Tiểu Du ngồi xem phim còn ông Trương lên phòng sách nói chuyện với Trương Vũ. Ở phòng khách chỉ có hai người, lúc này bà Trương mới thẳng thắn hỏi:
“Lần này bố mẹ trở về thấy con và thằng Vũ lạ lắm.”