#22
Tôn Bách đi ra chỗ mấy người vệ sĩ kia hỏi Tôn Nam đang ở phòng nào. Ban đầu bọn họ còn nhìn nhau không biết có nên nói cho đại thiếu gia hay không nhưng cuối cùng vẫn phải khai ra khi bị Tôn Bách đe doạ.
Tôn Bách lên tìm phòng một mình bảo Minh Châu về nhà đợi tin. Anh nhanh chóng tìm được số phòng mà đám vệ sĩ nói, không do dự thẳng chân đạp bay cánh cửa. Cánh cửa bật mở là lúc anh nhìn thấy cảnh một nam một nữ vật lộn nhau trên giường. Nói đúng hơn là nam cưỡng ép và nữ liên tục phản kháng.
Lửa giận trong người bốc lên ngùn ngụt, Tôn Bách tiến nhanh tới phía giường, kéo thằng em trai mất nết của mình ra giáng một cú đấm thật đau vào một bên mặt của nó.
"Ngu xuẩn. Mày hết chuyện để làm nên giờ đi cưỡng h.i.ế.p con gái nhà lành sao?"
Tôn Nam bị đánh bất ngờ khiến đầu hắn bị choáng váng, một lúc sau mới tỉnh tỉnh lại chút. Hắn chống tay xuống đất, lấy đà đứng thẳng lên đối diện với anh trai mình.
"Vụ làm ăn lần trước của em, chính thằng chó Trương Vũ nhúng tay vào mới khiến toàn bộ kế hoạch bị đổ sông đổ bể, giờ em bị cả hội đồng quản trị chỉ trích, bị tạm thời tước quyền phó tổng giám đốc. Em hận muốn phanh thây anh ta mà chưa có cơ hội, ai ngờ gặp con nhóc này ở đây, coi như làm nó vài phát để giải toả căng thẳng."
Tôn Bách giữ tay em trai mình, anh hỏi: "Mày biết cô gái này là ai không?"
"Là người phụ nữ của Trương Vũ. Anh ta giấu cũng kĩ đấy nhưng trói thế nào không chặt lại để cô ta cô đơn đi tìm trai ngoài." Tôn Nam nhếch mép khinh thường.
"Anh về nhà đi, coi như chưa nhìn thấy gì. Để em chơi nát con nhỏ này rồi mang chuyện này đi giày vò Trương Vũ xem anh ta còn dám vênh váo không."
Nói xong, Tôn Nam một lần nữa đi đến gần giường nhưng mọi ý định của hắn đều bị Tôn Bách ngăn lại. Tôn Bách đẩy em trai mình ra phía cửa.
"Mày ngu lắm, động vào Trương Vũ mày không còn đường sống đâu. Cút nhanh về nhà, việc còn lại để anh mày xử lí."
Tôn Nam nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề khi nhìn thẳng vào mắt anh trai. Lẽ nào Trương Vũ không đơn giản là một doanh nhân bình thường sao.
"Anh...sợ đ'eo gì thằng đấy."
"Về ngay trước khi anh cho người đánh gãy chân lôi mày về nhà." Tôn Bách lớn gắt lên.
Tôn Nam không thể làm gì hơn, mang cục tức trong người ngậm ngùi đi về nhà.
Lúc này Tôn Bách đi lại vào phòng, ngồi xuống giường quan sát Tiểu Du đang run rẩy lo sợ chỉnh lại quần áo. Anh thành khẩn nhìn cô.
"Thay mặt Tôn Nam xin lỗi em. Và anh có thể xin em việc này được không?"
"Việc gì ạ?" Tiểu Du không có ác cảm với Tôn Bách nên cô đáp lại khá nhỏ nhẹ.
"Em đừng nói với Trương Vũ kẻ hôm nay gây sự với em là Tôn Nam mà hãy nói là..."
Tôn Bách chợt đứng lên, đẩy Tiểu Du ngã xuống giường, anh mau chóng phủ phục trên người cô và nhanh chóng nhắm thẳng môi cô mà hôn xuống. Tình huống bất ngờ, Tiểu Du chưa kịp có phản ứng gì thì cánh cửa phòng một lần nữa bị đạp tung ra.
Trương Vũ bước vào phòng, chứng kiến cảnh gai mắt kia khiến anh không thể kiềm chế được mà lôi thốc cổ áo Tôn Bách lên kéo ra ngoài ban công. Cả người Tôn Bách bị ép trên ban công, không cẩn thận chênh vênh thế này có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Cậu đang làm cái chó gì vậy? Biết Tiểu Du là ai không mà dám động vào?" Trương Vũ hét lên đầy tức giận.