#15
Hôm sau Tiểu Du dẫn Minh Châu đi mua ít váy ngủ. Hai người là bạn quen nhau từ ngày Tiểu Du còn nhỏ, cô sang Mỹ vẫn giữ liên lạc với Minh Châu. Điểm khác biệt lớn nhất ở hai cô gái này chính là Tiểu Du táo bạo hơn Minh Châu rất là nhiều.
Đi vào shopping, Tiểu Du liên tục chọn những chiếc váy ngủ hở hang, chỗ cần che thì không che, chỗ không cần che thì che khiến Minh Châu ngượng đỏ cả mặt.
“Cậu cứ ngượng ngùng như vậy bao giờ mới hốt được người đàn ông kia về.”
“Thế Trương Vũ có biết cậu táo bạo như thế này không?” Minh Châu không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiểu Du vừa xem thêm mấy mẫu váy nữa vừa nói:
“Trước không biết nhưng dần dần sẽ biết thôi. Hơn nữa hôm qua mình đã bắt đầu tấn công rồi nên chẳng cần phải dè dặt nữa.”
Đôi mắt tinh ranh của Tiểu Du liếc nhìn sang Minh Châu khiến cô bạn nổi da gà. Minh Châu than thầm chắc chắn Trương Vũ không thể sống nổi trong tay của Tiểu Du mất.
[...]
Tối nay, Trương Vũ về nhà rất sớm nhưng Tiểu Du không xuống ăn cùng anh. Người giúp việc báo lại rằng hôm nay cô cảm thấy hơi mệt nên không muốn xuống ăn.
Trương Vũ nhíu mày: “Cái con bé này ở nhà cả ngày có làm gì đâu mà mệt với chả mỏi.”
Miệng thì trách mắng vậy thôi chứ ăn xong cơm Trương Vũ vẫn gõ cửa, bước vào phòng Tiểu Du hỏi thăm.
Tiểu Du ở trong phòng đang xem phim nên giấu vội lap vào trong chăn và mình nằm nhanh xuống đắp chăn trùm kín cổ.
“Ốm đau thế nào đấy?”
Tiểu Du nhăn mày cau có, có người nào đi hỏi thăm người bệnh bằng cái giọng này không?
“Cũng không nặng lắm, chắc hôm nay đi shopping lâu quá nên cháu thấy hơi chóng mặt thôi.”
“Thế có muốn ăn gì không để chú dặn người giúp việc làm?”
Nghe đến câu hỏi này, đôi mắt Tiểu Du loé lên tia giảo hoạt.
“Cháu muốn ăn một thứ nhưng không biết chú có cho ăn không?”
Trương Vũ khó hiểu, anh có cấm con bé này ăn cái gì đâu mà nó bày ra bộ mặt chán nản như vậy. Tiểu Du vẫy vẫy ý bảo anh tiến lại gần. Trương Vũ cũng nhẹ dạ cả tin, tiến gần đến giường, cúi người xuống một chút để nghe Tiểu Du nói.
Tiểu Du nói thầm vào tai anh: “Món khoái khẩu của cháu là xúc xích, chú cho cháu ăn đi.”
Mặt Trương Vũ đen như đít nồi, anh lại bị con bé này xoay vần.
Còn Tiểu Du khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh thì cười khanh khách. Trong lúc cười, cô không để ý lắm nên chiếc chăn bị kéo xuống một chút nên lộ ra chiếc váy ngủ hở hang cô đang mặc.
Ánh mắt của Trương Vũ vô tình lướt qua bầu ngực trắng nõn, căng tròn cố giấu trong chiếc váy ngủ nửa kín nửa hở. Anh vội quay mặt đi, trong đầu lại bắt đầu cso những ý nghĩ đen tối.
Trương Vũ nhanh chóng bỏ đi, không thì anh chẳng biết mình sẽ giở trò cầm thú gì mất. Nhưng trước lúc bước ra khỏi phòng, anh còn nghe thấy Tiểu Du nói:
“Trương Vũ, cháu nhất định sẽ khiến chú phải yêu cháu đến mức không buông được.”
#16
“Trương Vũ, cháu nhất định sẽ khiến chú phải yêu cháu đến mức không buông được.”
Trở về phòng, trong đầu Trương Vũ vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi. Tiểu Du, con bé này càng lớn càng to gan khiến anh phải điên đầu. Anh nhớ mọi khi nó chỉ mặc mấy chiếc áo ngủ hình con mèo, con gấu cute chứ có bao giờ mặc váy ngủ gợi cảm đâu chứ.
Tự nhiên Trương Vũ có một dự cảm chẳng lành, lẽ nào đêm nay con bé này định làm gì mình sao. Nghĩ đến đây Trương Vũ bật cười, chẳng ai ngờ một thằng đàn ông 30 tuổi lại sợ con nhóc 18 chứ. Có làm gì thì anh ăn nó chứ nó ăn anh sao được.
[...]
Tầm 11h tối, Trương Vũ cảm thấy buồn ngủ díu cả mắt mà tài liệu chưa duyệt xong nên anh xuống phòng bếp pha cốc cafe. Lúc đi lên, bước qua phòng của Tiểu Du. Lúc nãy anh rời phòng cửa không đóng chặt, để he hé nên giờ đứng bên ngoài nhìn vào thấy con bé đang ngồi trên giường chăm chú xem phim.
Anh không gõ cửa mà bước vào, vừa đi vừa nghiêm giọng trách mắng:
“Cháu không ngủ đi, đêm khuya rồi còn ngồi xem phim sao?”
Trương Vũ bước vào bất ngờ khiến Tiểu Du không lường trước được nên không gập máy tính lại. Đến khi anh bước đến, đứng cạnh giường cô thì cô mới ý thức được mình sắp chết rồi.
Đúng lúc này, chiếc máy tính bắt đầu phát ra âm thanh mờ ám, rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông.
Trương Vũ nghiêm giọng quát: “Cháu xem cái gì thế?”
Đáp lại tiếng quát của anh không phải câu trả lời của Tiểu Du mà là âm thanh mờ ám của đôi nam nữ trong phim ngày càng to. Nó kích thích thần kinh của Trương Vũ.
Tiểu Du ý thức được vấn đề mình bị bắt tại trận, ban đầu còn lo lắng nhưng dần dần nghĩ ra trò để trêu anh.
“Cháu xem 50 sắc thái thôi. Đủ 18 tuổi rồi xem phim này cũng đâu có sao?”
Tiểu Du còn giơ máy lên, chỉ chỉ vào đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên màn hình. Trương Vũ vội quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn nữa.
Cô lại ngây thơ nói: “Chẳng phải ngày trước chú cũng xem sao, xấu hổ gì chứ? Phim này còn che những chỗ cần che chứ phim kia của chú cái gì cũng thấy hết. Vậy ai đen tối hơn.”
Tiểu Du nói như vậy khiến Trương Vũ cứng họng chẳng nói được câu nào. Thực ra anh dần dần cảm nhận được sự biến hoá trong cơ thể mình. Âm thanh ám muội, hương thơm nhẹ nhàng của con gái mới lớn xong Tiểu Du còn mặc chiếc váy ngủ hở hang kích thích cả thị giác và thính giác anh.
Đúng vào thời điểm nhạy cảm này, Tiểu Du lại dám tiến gần anh, nói thầm vào tai Trương Vũ như lôi kéo như kích thích:
“Chú nói xem, cháu không xinh hơn mấy cô tình nhân của chú sao? Nói về kĩ thuật, biết đâu cháu hơn hẳn bọn họ, dù gì cháu cũng ở Mỹ 6 năm mà.”