Kế Hoạch Tấn Công Hotboy Trường

Chương 18: Thịt đây làng nước ơi



*Tiêu đề do tui high quá nên tự đặt nha

_________

"A... Anh... anh Sâm... Ưm..." Hàn Dương ngồi trên người Phó Sâm. Động nhỏ bị chịch đến đỏ tươi đang phun ra nuốt vào gậy th*t đỏ tím, thô to.

"Dương Dương, di chuyển chút nữa đi em." Phó Sâm đỡ eo Hàn Dương, ấn người cậu xuống.

"A ưm... Sâu lắm... Em... hông được đâu... Ưm..." Hàn Dương bủn rủn ghé vào người anh. Anh ôm chặt eo cậu, thúc hông về phía trước.

Tiếng nước phụt phụt, thân thể va chạm bạch bạch, chiếc giường rung lắc tạo âm thanh kẽo kẹt. Nghe thấy những tiếng vọng đó trong ký túc xá vốn tĩnh lặng khiến Hàn Dương mặt đỏ tai hồng.

Sáng sớm vừa tỉnh đã bị Phó Sâm đè xuống làm, chịch một hồi lại dỗ cậu dùng tư thế cưỡi ngựa. Kết quả, Hàn Dương vừa tự di chuyển một lúc đã thấy mệt mỏi.

"Ưm... Anh Sâm... A..." Khoái cảm như tụ lại một chỗ, sắp phun trào. Hàn Dương như mèo con cẩn thận liếm láp hầu kết anh. Hai mắt Phó Sâm đỏ sậm, động tác thúc hông càng nhanh càng mạnh hơn. gậy th*t cọ qua điểm mẫn cảm rồi đi vào chỗ sâu nhất, vách thịt mềm mại mút chặt quy đầu.

"Sâu lắm luôn... A a... Anh... anh Sâm..." Ngậm lấy hầu kết Phó Sâm nên không thể nghe rõ Hàn Dương đang rên rỉ cái gì. dương v*t ở đằng trước chảy nước tí tách tí tách.

Anh ôm cậu ngồi dậy, đỡ eo Hàn Dương rồi ấn xuống. dương v*t càng mạnh bạo đâm về phía trước.

"A... A..." Hàn Dương ngửa cao đầu, thở hổn hển.

Động thịt co rút vì "lên đỉnh", đè ép gậy th*t. Tốc độ đâm rút của Phó Sâm càng lúc càng nhanh, âm thanh bạch bạch cũng lớn dần. Chất lỏng nhầy nhụa nào đó bị gậy th*t ép ra, dính mảng lớn trên drap giường.

"Ưm a... Anh Sâm... Quá... quá nhanh rồi... Ưm... chậm... một chút đi..." dương v*t ở phía trước đã chẳng còn bắn nổi thứ gì, chỉ có thể chảy một ít chất lỏng nhớp nháp.

"Ưm..." Phó Sâm khẽ rên, dồn sức đâm về phía trước. Sau đó anh lại ấn người cậu xuống như muốn gắn chặt người yêu trên gậy th*t. dương v*t phình to, quy đầu ở sâu bên trong bắn ra từng luồng tinh dịch.

"A... Nhiều quá... nhiều quá đi mất..." Tinh dịch nóng bỏng đập vào vách thịt, cực kì nhiều, bị gậy th*t chặn lại trong động nhỏ.

Phó Sâm tắm cho cậu rồi ôm Hàn Dương nằm trên giường. Cả người cậu đều mệt mỏi, bủn rủn.

"Anh Sâm ơi, sắp nghỉ tuần rồi, anh đưa em về gặp mẹ anh đi."

Nghe vậy, Phó Sâm cứng đờ: "Dương Dương, mẹ tôi..."

Hàn Dương biết Phó Sâm đang băn khoăn điều gì. Cậu đã come out với cha mẹ từ lâu, mẹ cậu mất mấy ngày rồi cũng đồng ý. Vả lại ấn tượng của cha mẹ với Phó Sâm rất tốt. Thế nên cậu cũng muốn mẹ Phó tán thành bọn họ, muốn Phó Sâm thật sự vui vẻ.

"Anh Sâm ơi, sớm muộn gì em cũng muốn gặp dì thôi. Bất kể có chuyện gì thì anh cũng sẽ đối mặt với em, đúng không anh?"

Ôm chặt lấy cậu, Phó Sâm nói: "Được, có chuyện gì thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Cuối tuần được nghỉ, Hàn Dương và Phó Sâm cùng trở về nhà. Ngồi trên sofa, mẹ Phó nhìn thấy Hàn Dương thì sắc mặt cực kì xấu: "Phó Sâm, con dẫn cậu ta về là muốn ra oai với mẹ chứ gì? Không sợ mẹ tức chết hả?"

"Mẹ à, con hi vọng mẹ có thể chấp nhận bọn con, hi vọng có được lời chúc phúc của mẹ." Phó Sâm cúi đầu, Hàn Dương nắm chặt tay anh.

Mẹ Phó bị cảnh tượng này chọc thẳng vào mắt. Bước về phía trước, bà giơ tay đánh thẳng xuống. Phó Sâm ôm lấy Hàn Dương rồi xoay người, cái tát này rơi thẳng vào lưng anh.

"Phó Sâm, anh có bị sao không?" Hàn Dương rời khỏi ngực anh. Phó Sâm dịu dàng nhìn cậu, ánh mặt hiện lên sự khổ sở khiến tay cậu nắm chặt thành đấm.

Che đằng trước Phó Sâm, Hàn Dương nhìn bà nói: "Dì à, con đã nghe Phó Sâm kể chuyện của gì. Tuy hôn nhân của dì không như ý nhưng cuộc sống của dì đâu có thất bại. Bởi dì có một đứa con cực kì tốt. Phó Sâm thật sự rất yêu dì, bất cứ điều dì muốn thì anh ấy đều có thể làm được. Ở trường là học sinh chăm ngoan, mẫu mực. Về nhà vẫn là một đứa con ngoan ngoãn, vâng lời. Có đôi khi con nghĩ người tốt như Phó Sâm, sợ là con đã tiêu hết may mắn mới có thể gặp được. Dì à, chúng con thật sự mong dì có thể chấp nhận. Dẫu con chẳng có lập trường gì để nói như vậy nhưng nếu dì và chú Phó không đi đến con đường cuối cùng được thì tại sao không thể buông tha cho nhau? Không phải dì vẫn còn Phó Sâm sao? Cuộc sống của dì vẫn có thể bắt đầu lại mà."

Mẹ Phó trầm lặng. Lúc Hàn Dương và Phó Sâm về phòng, cậu kéo áo anh lên. Cái tát của bà đúng là rất nặng, sau lưng anh đỏ nguyên một mảng lớn. Cậu lấy rượu thuốc xoa xoa cho anh.

Lát sau, mẹ Phó gõ cửa tiến vào: "Mẹ đi mua đồ ăn một tí, ở lại ăn một bữa đi."

Phó Sâm vẫn luôn im lặng chợt kéo Hàn Dương vào lồng ngực, vùi đầu vào cổ cậu. Thấy cổ mình hình như có gì đó ướt ướt, cậu khẽ vỗ về lưng anh.

Giọng nói khàn khàn của Phó Sâm truyền đến: "Dương Dương, cảm ơn em."

"Anh Sâm, em mong anh có thể nói gì đó khác."

"Dương Dương, tôi yêu em."

Cậu cười nói: "Người ta không biết anh tốt vì anh chỉ tốt với mình em. Anh Sâm ơi, em sẽ đồng hành với anh trên con đường sau này, anh sẽ chẳng còn cô đơn nữa đâu."

Ngẩng đầu, Phó Sâm thấy đôi mắt tràn ngập ánh sáng của người anh yêu. Anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi kia rồi mút nhẹ.

Tình cảm quyến luyến chen vào giữa môi lưỡi. Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Qua lồng ngực, họ có thể nghe được nhịp đập của đối phương. Bọn họ yêu nhau, sẽ mãi yêu nhau như thế.

Phó Sâm: Em như ánh nắng ấm áp vào ngày đông, mang theo một trái tim cuồng nhiệt, tràn ngập yêu thương. Em cho tôi hơi ấm mà tôi khao khát bao lâu nay. Từ đấy, tôi đã chẳng thể buông tay mình nữa rồi.

_________

Editor: Vậy là tui lại hoàn thêm một bộ rồi, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây nha

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv