Lâu Dụ vừa dứt lời thì đã hối hận rồi.
Sở dĩ dỗi Thiệu Hiểu Khiếu chẳng qua là vì y biết Thiệu Hiểu Khiếu không có hứng thú với phụ nữ, đến nỗi nguyên nhân, ai cũng biết Thiệu Hiểu Khiếu lụy y đến mức không y thì không được, thậm chí sử dụng cả thủ đoạn sinh Tông Tông ra để vào được Lâu gia.
Cho nên, sao hắn có thể hứng thú với phụ nữ được.
Chẳng qua sau khi dỗi, Lâu Dụ rất hối hận.
Nhất thời y đề cao cảnh giác lên, Thiệu Hiểu Khiếu vẫn luôn thèm muốn y, nếu như hai câu dỗi vừa rồi làm Thiệu Hiểu Khiếu hiểu lầm, lại bắt đầu đánh chết không buông với y thì sao?
Lâu Dụ cau mày, tại sao y lại không phát hiện ra mình lại nói nhiều như vậy?
Vừa rồi đáng lẽ ra không nên mở miệng.
Trên mặt Lâu Dụ hiện lên vẻ cảnh giác, đặc biệt là ánh mắt quét về phía Thiệu Hiểu Khiếu mang theo sự phẫn nộ.
Cái này làm cho Thiệu Hiểu Khiếu - đang bị nhìn chằm chằm không hiểu ra sao, hình như hắn đâu có làm cái gì với người đàn ông này đâu? Bộ dạng sao lại giống con gái nhà lành bị đùa giỡn thế kia?
Hai người, một thì phòng bị, một thì cảm thấy đối phương như thiểu năng, đối diện với nhau, tóe lên tia lửa.
Một màn này trong mắt Tô Tễ, giống như bị cưỡng ép nhét một mồm cơm chó.
Cậu cúi đầu ăn xiên nướng, xấu hổ nhìn hai người đang thể hiện "tình yêu" chồng chồng với nhau, trong lòng nghĩ, quả nhiên lời đồn bên ngoài là giả, nhìn một cái là đã thấy một nhà hai người rất yêu nhau sao.
Câu nói vừa rồi của Lâu tổng chắc chắn là đang ghen.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tô Tễ càng cảm thấy mấy chuyện đã nghe trước kia thật sự không thể tin.
Một nhà Thiệu Hiểu Khiếu rất tốt, tính cách của hắn cũng tốt, dù ngẫu nhiên có hơi độc miệng một chút, nhưng cũng xuất phát từ ý tốt.
Vì thế ba lớn hai nhỏ mang theo suy nghĩ khác nhau mà ăn bữa cơm này.
Ngược lại hai đứa nhỏ vô tư vô lo, vừa ăn bánh kem vừa gặm xiên nướng, cực kỳ vui vẻ.
Một bữa cơm chiều ăn gần hai giờ mới xong.
Thiệu Hiểu Khiếu và Tô Tễ hẹn nhau thời gian gặp mặt vào ngày mai, sau đó nhìn hai ba con bọn họ ngồi xe rời đi.
Nhìn ô tô dần dần mất hút trước mặt, hắn xoa cái bụng phình phình, nói: "Chúng ta tản bộ tiêu thực chút đi."
Lâu Dụ chưa trả lời, Tông Tông đã hưng phấn lên, một tay bé nắm lấy tay cha một tay nắm tay ba, chân nhỏ đạp đạp vài cái trên mặt đường, có vẻ cực kỳ vui vẻ, bé ngẩng đầu lên hỏi: "Cha ơi, con không biết vẽ đâu, lỡ vẽ không tốt thì sao bây giờ?"
"Vẽ không tốt thì vẽ lại, dù sao tiền màu vẽ là ba con chi."
Tông Tông lại quay đầu qua một bên khác, lại nói: "Ba ơi, con sẽ cố gắng vẽ thiệt tốt, không làm ba tốn nhiều tiền đâu."
Nhưng nói nói, bé lại chớp mắt, lại nói: "Trong ngăn kéo của con còn một ít tiền, ba không đủ tiền thì tìm con nha."
Một tay khác của Lâu Dụ dừng trên đầu Tông Tông xoa xoa, sau đó nâng mắt gửi một ánh nhìn cho chàng trai đối diện.
Nếu như không nhìn lầm thì Thiệu Hiểu Khiếu khẳng định đây là một ánh nhìn xem thường.
Hắn tức đến cười: "Tôi cũng không đắc tội với anh, anh trừng tôi như vậy làm gì."
Lâu Dụ hừ lạnh: "Là ai cướp sạch tiền riêng của con đến không còn một xu."
"..." Thiệu Hiểu Khiếu nói không ra lời, nồi của nguyên chủ hắn đến đội, Tông Tông là con cháu Lâu gia, chẳng sợ bé bị người làm cha không tán thành, người làm ba lại không thích, nhưng rốt cuộc bé cũng là con cháu Lâu gia.
Gia nghiệp Lâu gia lớn, đừng nói lễ gặp mặt ngày thường, ngay cả tết nhất lễ lạc cũng là từng bó lì xì lớn đưa đến tay.
Kho vàng nhỏ của Tông Tông cũng coi như là siêu nhiều.
Nhưng hiện tại nhìn lại...bé chỉ còn lại mấy trăm tệ, toàn bộ số tiền còn lại đều bị nguyên chủ lấy đi mua thứ gọi là "trang sức" của "hắn".
Đương nhiên, sở dĩ Thiệu Hiểu Khiếu không được tự tin như vậy, trừ bỏ nguyên nhân từ nguyên chủ ra ngoài, quả thật hắn cũng cầm mấy trăm tệ của Tông Tông thật mà, cái này gọi là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hắn thật xấu xa quá.
"Ba ơi, ba đừng trách cha, con là con của cha nên phải hiếu kính cha mới đúng." Tông Tông hơi nóng nảy, đối với việc bé đưa kho vàng nhỏ cho cha, từ trước đến nay bé đều chưa từng hối hận, hiện tai trong tâm của bé đều là may mắn, nếu tiền trong kho vàng nhỏ làm cha biến thành người cha hiện tại, vậy bé cũng nguyện ý.
Lâu Dụ im lặng một lát, sau đó hơi cứng ngắt mở miệng: "Tiền của Tông Tông cậu đừng lấy nữa, nếu cần gấp thì tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cậu một khoản."
Thiệu Hiểu Khiếu trợn to mắt, đây là bị người nói móc vài cái, sau đó liền có tiền cầm?!
"Đương nhiên là cho cậu mượn, giấy nợ phải tính toán lời lãi rõ ràng." Lâu Dụ chêm thêm một câu, có vẻ cực kỳ lãnh khốc*.
*Lãnh khốc (冷酷): Lạnh lùng một cách tàn nhẫn.
"..." Thiệu Hiểu Khiếu nghẹn một lúc lâu mới nhả ra được một câu: "Anh như vậy sẽ không đáng yêu đâu."
"À." Lâu Dụ cười lạnh, "Cậu có thể lựa chọn không nhận."
"Ba đáng yêu, cha đừng nói như ba như vậy, không mặt ba lại đen đi đó." Tông Tông lại hơi nóng nảy, bé như ông cụ non mà thở dài, sao cha lại thích chọc ba như vậy chứ, chọc đến mức ba lại muốn tức giận nữa rồi.
Giống như Tông Tông vừa nói, mặt Lâu Dụ lại đen.
Cái này đương nhiên ngoại trừ công lao của Thiệu Hiểu Khiếu còn có công lao của Tông Tông.
Chỉ là Tông Tông hoàn toàn không biết, bé vẫn lay lay chân ba không ngừng nói lời hay về cha.
Mãi cho đến khi tới nhà, Tông Tông mới dần dần ngừng lại, hơi mơ màng sắp ngủ, đi đường đều có chút lảo đảo, ở thời điểm sắp té, Lâu Dụ trực tiếp ôm nhóc lên.
Sau khi Tông Tông rơi vào một cái ôm ấm áp, bé ngay lập tức dùng hai chân quấn lấy eo người này, sau đó tựa đầu vào vai y, giọng mang theo ngái ngủ: "Ba ơi, con vui lắm đó, ba đưa con đi học nè, còn...còn đón con về nữa, còn có còn có, bánh ngọt ăn ngon nhắm, Tông Tông rất là vui luôn."
Giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai.
Tay Lâu Dụ ôm con mình chặt thêm một chút.
Y không thể tưởng tượng được, đơn giản chỉ vì đưa đón Tông Tông thôi, cũng có thể làm nhóc vui vẻ đến như vậy.
Thậm chí trong trí nhớ của y, vào thời điểm ở cái tuổi này của Tông Tông, nếu cha mẹ đưa đón y, chỉ sợ cũng y cũng chẳng dậy lên được chút vui vẻ nào, có lẽ là thấy đang chọc cười đi, cười bọn họ đang làm bộ làm tịch.
Nhưng mà...
Lúc y còn nhỏ ở trường học, thật sự sẽ không mong chờ cha mẹ tới đón y ư?
Y không thể xác định được, nhưng y có thể xác nhận, nhóc con đang trong lồng ngực y đây, làm y thật sự cảm nhận được sự ấm áp, hiện tại y thật lòng cảm thấy chính mình trước kia có phải mắt mù hay không, trước đây lại có thể không phát hiện được điều này.
Vào đến nhà, Thiệu Hiểu Khiếu vừa mới mang xong dép lê, liền xoay người muốn tiếp lấy nhóc con đang ngủ say.
Kết quả vừa mới vươn tay ra, Lâu Dụ ngay lập tức bồng nhóc con lên lầu, hắn đuổi theo hai bước, thấp giọng gọi: "Tôi đến ôm tôi đến ôm, hôm nay con phải ngủ với tôi!!"
Dù rời giường có phát hiện lũ dâng cũng không sao nha, có nhóc ôm vào ngực đều rất thoải mái đó.
Lâu Dụ đứng ngay đầu cầu thang, tặng cho hắn một ánh mắt: "Càng không cho."
Nói xong, trực tiếp sải một bước hai bậc cầu thang lên lầu.
Đệch mẹ!!!
Không phải là tổng tài bá đạo lãnh khốc sao!! Sao lại ấu trĩ như thế chứ!!
Thiệu Hiểu Khiếu nghiến răng, chỉ có thể căm giận quay lại phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa một cái, liền nằm trên giường lướt điện thoại, lên mạng tìm ít hình vẽ 3D, lưu lại mấy bức có phong cách vẽ không tệ, dự định ngày mai thương lượng với họa sĩ.
Ngón tay lướt điện thoại, đột nhiên Thiệu Hiểu Khiếu có chút thất thần.
Tính tính số ngày, hắn đến đây cũng gần được 2 tháng rồi, nhưng cảm giác vẫn chưa gặp được tình tiết trong tiểu thuyết thì phải.
Cách lần yến hội trước quãng thời gian dài như vậy, theo cách nói của hắn thì bây giờ hắn đã bị ai đó tính kế rồi, sau đó bị mọi người trong Lâu gia căm ghét, cuối cùng rơi xuống hoàn cảnh không thể sống nổi.
Tại sao bây giờ hắn lại trải qua cuộc sống rất không tệ nha.
Thiệu Hiểu Khiếu nghiêng người, hắn suy nghĩ ngoại trừ chuyện của hắn ra còn phải đề phòng chuyện của Tô Tễ nữa.
Suất diễn của nguyên chủ trong tiểu thuyết vốn dĩ đã rất ít, cơ bản chỉ có thể đoán mò. Tô Tễ không giống vậy, suất diễn của cậu hoàn toàn chỉ xuất hiện trong hồi ức của nhóc béo.
Có thể nói ít đến đáng thương, ngay cả mò thì cũng không có chỗ mà mò.
Chuyện duy nhất biết được, người đàn ông của Tô Tễ đang tìm kiếm cậu ta, có thể bởi vì có quan hệ với người đàn ông này nên cuối cùng Tô Tễ mới rơi xuống kết cục không tốt?
"Thật đau đầu." Thiệu Hiểu Khiếu lẩm bẩm một câu.
Dứt khoát đem mấy chuyện này gạt qua một bên, tùy tiện đoán già đoán non, còn không bằng hiện tại sống cho tốt.
Đợi bọn họ có năng lực, còn sợ người khác ở sau lưng giở trò?
Mang theo suy nghĩ này, Thiệu Hiểu Khiếu thoải mái đi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này, ngủ đến vô cùng đẹp, thẳng cho đến một cuộc điện thoại gọi lại đây mới đánh thức hắn.
Đầu bên kia điện thoại, là âm thanh Tô Tễ thúc giục, chờ đến khi ngắt điện thoại mới phát hiện hắn lại có thể ngủ một giấc đến hơn 9h, sờ mặt rời giường đánh răng rửa mặt, chờ đến khi xuống dưới lầu không nhìn thấy ai, hắn hỏi: "Thím Trương, Tông Tông đâu?"
"Tông Tông đi nhà trẻ rồi, ba nhóc đưa đi." Vẻ mặt thím Tương tươi cười, giờ nhìn quan hệ hai ba con Tông Tông tốt như vậy, bà đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Hơn nữa chính mắt bà nhìn thấy, điều này có chút liên quan với chàng trai trước mặt, vì vậy mà sắc mặt tốt hơn nói: "Thiệu tiên sinh, để tôi hâm nóng bữa sáng cho cậu."
"Không cần, tôi đang gấp." Thiệu Hiểu Khiếu phất tay từ chối, trực tiếp đi ra cửa.
Vừa đi vừa nghiến răng, vừa lúc có một chiếc ô tô trắng dừng bên cạnh, người bên trong hô lên: "Thiệu Hiểu Khiếu, mau vào đi...cái biểu tình của anh là gì đây, giống như muốn ăn thịt người."
Tô Tễ cảm thấy buồn cười, bộ dáng Thiệu Hiểu Khiếu nghiến răng giống như muốn nuốt sống ai đó.
"Ngoại trừ tổng tài Lâu thì còn ai vào đây? Tôi lần đầu mới biết qua, sao y có thể ấu trĩ đến thế chứ?!"
Toàn thân Thiệu Hiểu Khiếu phẫn nộ, buổi tối không đưa nhóc con cho hắn ôm ấp còn chưa nói đâu, bây giờ còn đoạt luôn việc đưa Tông Tông đi nhà trẻ luôn, thật quá lịch sự ha! "To đầu như vậy rồi còn ấu trĩ như thế, cũng không sợ nhóc con chê cười."
Tô Tễ nổ máy, nhẹ nhàng cười nói: "Còn không phải do anh dậy muộn, lần sau nhớ đặt báo thức là tốt rồi."
Thiệu Hiểu Khiếu hừ lạnh: "Thường ngày tôi cũng không đặt báo thức đâu, đều là nhóc con chủ động kêu tôi dậy, hôm nay khẳng định là thằng nhóc lớn đầu ấu trĩ nào đó ngăn lại, không cho nhóc kêu tôi."
"Ngài Lâu cũng là muốn cho anh ngủ thêm một chút, đây là đang thông cảm cho anh mà."
"..." Thiệu Hiểu Khiếu dần dần nhăn lông mày lại, hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hơi cổ quái nói: "Cậu có phải đang hiểu lầm cái gì không?"
Tô Tễ lắc đầu, "Không có, tôi cảm thấy ngài Lâu rất tốt, bận rộn như thế còn sẵn lòng đưa đón Tông Tông, còn mang cả bánh kem cho Tông Tông, ngày hôm qua vào lúc ăn xiên nướng, y còn chưa ăn miếng nào, toàn chiếu cố anh với Tông Tông, người này cũng khá được."
Vừa nói vừa gật gật đầu khẳng định.
Mà Thiệu Hiểu Khiếu nghe quả thực không nói nên lời.
Cái người đàn ông ấu trĩ kia đưa đón Tông Tông là bị ép đó!! Ngay cả việc đưa bánh kem cho Tông Tông cũng là bị ép!! Không ăn xiên nướng là do người ta chướng mắt được không, sao bây giờ nghe lại, Lâu Dụ lại biến trở thành người đàn ông mười phân vẹn mười thế này?!!