Ba từ omega như kim châm vào não cậu đau cực kỳ.
Thế mà một ngày liền biến thành Omega, Thanh Giang Ninh bị sốc đến không nói nên lời, cậu trợn tròn mắt nhìn hắn, tự hồ như muốn nhìn ra sự nói dối trong mắt Vương Ngạn.
“Không thể nào....”
“Có thể đó, bây giờ rất thơm”
Hắn nói xong, còn chôn người vào hõm vai của cậu hít một hơi thật dài.
Ôi vãi.....
.....
Cậu vẫn không thể tin cho đến khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay và gương mặt không chút bắt bẻ được của bác sĩ.
“Theo như xét nghiệm, cháu đã phân hoá lần hai rất muộn, có lẽ lần phân hoá trong bụng mẹ có một vài chỗ khiến tuyến thể không phát dục đầy đủ nên mới trở thành beta. Sau khi trưởng thành, tuyến thể do nhận biết được tin tức tố alpha có độ phù hợp cao nên mới kích thích cơ thể cháu phân hoá lần nữa, lần phân hoá này rất tốt, cháu không cần lo lắng”
Thanh Giang Ninh gật gật đầu trong mơ màng.
Vậy nên cậu vốn là omega, từ khi sinh ra đã là omega, chỉ là bị khuyết tật nên mới xét nghiệm ra thành beta thôi.
Thật là ảo.
Bác sĩ kê cho cậu vài đơn thuốc giúp bổ trợ tuyến thể phát dục, sau đó lại tiếp tục dặn dò
“Người phân hoá trễ rất ít, hầu như cho đến chết họ vẫn chưa nhận ra rằng mình chưa phân hoá lần hai, cho nên cháu bây giờ đã rất tốt. Bây giờ nếu muốn phân hoá lần hai thuận lợi hơn nên ở cùng alpha của cháu nhiều hơn, khuyên cậu ấy đánh dấu cháu cũng được, hoặc là sử dụng đồ dùng của alpha có dính tin tức tố, việc đánh dấu thế nào chắc chú cũng không cần nói nhiều nhỉ, vậy được rồi, trở về đi”
Vương Ngạn đưa cậu đến bệnh viện, tự nhanh mình là người nhà, bây giờ cũng ngồi bên cạnh cậu. Nhìn con người gầy gò trước mắt, tấm lưng cậu gầy gò, nhưng chỉ nhìn tấm lưng thôi hắn cũng biết được tâm trạng của cậu bây giờ.
Hốt hoảng và không thể tin được.
Dạo dọc bệnh viện về kí túc xá, hai người vẫn không hề nói gì với nhau, không khí không khỏi trở nên lúng túng.
Vương Ngạn đang chờ cậu hết sốc mới mở miệng.
Thanh Giang Ninh lại đang chờ Vương Ngạn mở lời để dứt đi bầu không khí này.
“Cậu có muốn nói cho người nhà biết không ?”
Cuối cùng cũng là hắn lên tiếng trước.
“Chắc là....chưa phải bây giờ” Thanh Giang Ninh nói, nhà cậu cách đây cũng khá xa, bây giờ chỉ chạy về nhà để thông báo một cái rồi chạy về thì thật phí thời gian. Nói quan điện thoại cũng không phải là không được.
“Ồ” Vương Ngạn không biết nói thêm gì nữa.
Không khí tiếp tục rơi vào lúng túng.
Vượt ngang qua con sông nhỏ, đứng trên cầu, làn gió thanh mát mang theo vị ngọt của những cây hoa mười giờ, một mùi rất riêng biệt của nó giúp tâm trạng cậu hoà hoãn lại không ít.
Thanh Giang Ninh đối diện với hắn, tóc của cậu đã được kẹp lên gọn gàng, gương mặt thanh tú, hơi ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp sáng lên như sao nhưng ẩn ẩn trong đó lại có chút lo lắng.
Vương Ngạn nuốt một ngụm nước bọt.
“Chuyện gì thế ?” Hắn hỏi.
Thanh Giang Ninh mở miệng ra, rồi lại đóng vào, sau đó cậu mở miệng.
“Tôi cần phải phân hoá thật tốt”
Một câu nói không đầu lại chẳng có đuôi của cậu bây giờ thốt ra thật sự rất khó hiểu, nhưng mà hắn lại hiểu được.
Người có độ phù hợp tin tức tố cao trong lời bác sĩ nói chính là hắn, nếu như Thanh Giang Ninh muốn phân hoá khỏe mạnh thì cần phải có tin tức tố và sự phối hợp của hắn.
Lời nói này của cậu rất giống như bé mèo nhỏ cầu xin, hạ thấp mình, làm người khác không nhịn được trêu chọc.
“Ồ vậy sao, vậy cậu phải phân hoá thật tốt”
Hắn trả lời, giọng điệu khác thường ngày, dường như hơi ngả ngóm.
Thanh Giang Ninh cắn cắn môi dưới, khiến nó lưu lại vài dấu trên nền da môi mềm mại.
Vương Ngạn thu hết hành động của cậu vào mắt, hắn đang chờ cậu, chờ cậu nói thẳng ra với hắn.
Nhưng không ngoài dự đoán, trái cam nhỏ thật là cứng đầu cứng cổ quá trời, tuyệt đối không mở miệng cậu xin hắn.
Nếu cậu không chịu xin, vậy thì hắn phải bắt cậu xin thôi.
Trở về kí túc xá cũng đã quá giờ học buổi sáng mất hai tiết, Thanh Giang Ninh bây giờ cũng không muốn học, tâm trạng cậu không tốt. Cậu đá mắt như vậy mà Vương Ngạn không nhận ra sự cần giúp đỡ trong đôi mắt cậu sao ? Có phải là thật không tinh tế quá hay không chứ ?
Theo quy định. Alpha và omega không thể ở trong cùng một kí túc xá. Nhưng nếu bây giờ cậu rời đi, không có tin tức tố của Vương Ngạn có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành mạnh mẽ của cậu. Thanh Giang Ninh không muốn bản thân bị khuyết tật, cậu không hề muốn.
Tin tức tố alpha chậm rãi phiêu tán trong không khí khiến cậu rùng mình một cái.
Không biết tại vì sao mà bây giờ cậu rát nhạy cảm với mùi hương của Vương Ngạn, ngửi một lần liền có cảm giác hai chân mềm mại ra.
“Thu mùi của cậu lại, ngọt tới tôi !”
Vương Ngạn ngẩng đầu lên từ điện thoại, ánh sáng xanh chiếu lên mặt hắn, đường nét gương mặt lại thêm thật rõ ràng đẹp đẽ. Một nét đẹp giữa thiếu niên và thanh niên. Vừa ngạo nghễ vừa trầm lặng.
Thanh Giang Ninh nuốt nước miếng.