Ngủ thẳng tới buổi trưa, Liễu Mạn Nguyệt mới ngáp ngắn ngáp dài rời giường, mở mắt liền nhìn thấy bàn trang điểm, mặt thoáng đỏ bừng. Tiểu Hoàng đế còn nói, lúc sau sẽ thay cho nàng một tấm gương thật to để bồi thường cho nàng. Dù có thể soi gương thoải mái nhưng vật này chỉ có tẩm cung của Hoàng đế và Hoàng hậu mới được phép đặt, mang tới nơi này ko sợ người khác chú ý sao?
Lại nhìn lên, mấy cái bình lưu ly bên cửa sổ đã đổi thành một đôi mới. bên trên có khắc hoa đính tơ, vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo, có vẻ còn quý giá hơn lúc trước. Mấy tấm bình phong cũng đổi thành loại bạch ngọc, đúng là phá của…
Ăn trưa xong, Bạch Huyên ốm mấy ngày cũng đã bò dậy được. Bạch Hương, Bạch Oánh canh giữ ngoài phòng có thể nghe loáng thoáng chút động tĩnh, nhưng Bạch Huyên vẫn ở sân ngoài thì hẳn không biết gì về chuyện mấy ngày nay Hoàng thượng đã tới đây.
“Chủ tử.” Khuôn mặt tái xanh, lộ vẻ bệnh chưa khỏi hẳn.
Liễu Mạn Nguyệt nhìn thấy, cũng hơi lo lắng: “Còn chưa khỏe hẳn thì về nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi.”
Bạch Huyên vội vàng cười nói: “Nô tỳ nào dám nghỉ ngơi tiếp, là chủ tử mềm lòng, sao nô tỳ lại không hiểu được, mấy ngày nay nghỉ ngơi, làm chậm trễ công việc đã là không đúng rồi…”
“Ngươi nghỉ cho khỏe, ta mới yên tâm dùng ngươi, giờ bị bệnh như này thì sao làm việc được?” Liễu Mạn Nguyệt ngắt lời nàng, nghiêm giọng nói, “Đừng nghĩ nhiều, sau khi sức khỏe tốt hơn, quay về làm tốt công việc trong viện là được. Dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm ngươi cần biểu hiện.”
Lời dạy bảo này khiến Bạch Huyên cảm động, mắt đỏ rưng rưng ngẩng đầu lên, “Nô tỳ, nô tỳ đã hiểu. Chủ tử, chủ tử… là người tốt.”
Người tốt…
Lời này khiến Liễu Mạn Nguyệt dở khóc dở cười, thấy Bạch Huyên không giống đang nói dối mới sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Chớp mắt, ngày mười lăm tháng giêng đã tới.
Mấy ngày nay, Thái Hậu không triệu kiến ba nàng nữa, Thái Phi lại càng không để mắt tới. Trừ việc hàng đêm, tiểu Hoàng đế thường lui tới thì Liễu Mạn Nguyệt như đang ẩn cư, chẳng có hứng thú bước ra ngoài xem đầu tháng Giêng thiên nhiên có gì tươi đẹp. Nàng vốn lười mà, cứ ở trong phòng ngủ đến tận ngày mười lăm.
Sáng sớm, trong vườn đang giăng đủ loại đèn cung đình, chính Thìn (8h sáng), ba mươi hai phi tử đã được phong hào liền tiến cung.
Quy củ bước đi, đoàn người đã tiến vào chính điện, đến thỉnh an Hoàng thượng, Thái Hậu.
Bởi vì ngày trước đã có nơi ở, ba người Liễu Mạn Nguyệt không cần làm như ba mươi hai người kia, lúc này chỉ cần đứng ở bên trên nhìn xuống thôi.
Buổi sáng vừa chạm mặt với hai vị họ Ngọc, thần sắc hai người này có vẻ không tốt lắm. Cũng phải thôi, Ngọc Điệm Thu vẫn chưa được ân sủng, nên vẻ mặt tất nhiên sẽ không tốt. Nhưng còn Ngọc Điệm Lương thì sao? Nghe nói, tối qua, Hoàng thượng cho nàng ta thị tẩm mà, chẳng lẽ nàng làm sai chuyện gì?
Vẻ mặt Ngọc Điệm Lương vừa buồn bực, vừa tức giận, đừng nói là Liễu Mạn Nguyệt khó hiểu, ngay cả Ngọc Điệm Thu cũng phải nhìn nàng mấy lần, trong bụng không khỏi hoài nghi, phải chăng hôm qua nàng không hầu hạ tốt khiến Hoàng thượng tức giận?
Trong đám phi tần, không tính ba người Liễu Mạn Nguyệt, hiện giờ chỉ có một vị phi, hai vị tần, một phương nghi, hai lương nhân, ba tài tử, hai mươi ba người còn lại đều là thái nữ.
Trong năm người Liễu Mạn Nguyệt quen trước kia thì chỉ có cô nương họ Phùng kia là tài tử, còn tất cả đều là thái nữ.
Phần lớn các vị được ban phong hào đều có phụ thân hoặc người nhà làm quan to trong triều. Những quan nhỏ, gia đình thường thường, thì nữ nhi dù có xinh đẹp nhường nào cũng không được nửa cái phong hào. Chuyện khiến cho Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc là những người được phong vị cũng không được ban tên, chỉ có thể dùng họ của chính mình thêm vào trước phẩm vị. Không ít thái nữ cùng họ Lý, học Vương, đành phải gọi chung chung thôi.
Những phi tần mới vào cung này vừa mới bái kiến xong, Trịnh công công bên cạnh Hoàng thượng chợt tiến lên một bước, tay cầm ý chỉ, gọi tên Ngọc Điệm Lương.
Chúng nữ đều sửng sốt nhìn Ngọc Điệm Lương tiến lên, quỳ xuống. Ngọc Điệm Lương trong lòng thấp thỏm không yên. Tối hôm qua hầu hạ Hoàng thượng, sau đó liền đi nghỉ, sáng sớm tỉnh dậy liền thấy nguyệt sự của mình đến! Vốn đã uống thuốc để hầu hạ Hoàng thượng, nàng còn tưởng thân thể mình sẽ yên vài hôm, ngày sau, không mong có thai nhưng mong nguyệt sự tạm ổn.
Sáng nay, mình lại khiến cho giường nghỉ dơ bẩn, tuy nói Hoàng thượng luôn về phòng nghỉ ngơi nhưng việc nguyệt sự của mình chắc hẳn Ngài sẽ biết.
Chẳng lẽ là tức giận vì mình làm bẩn long sàng?
Bất an quỳ xuống, vậy mà tai lại nghe thấy ý chỉ phong mình thành phương nghi!!
Chúng nữ mới vào cung còn chưa được nhìn thấy bộ dáng Hoàng thượng thì đã nghe thấy tin tức này. Có thể được sắc phong trước mặt mọi người, thật hãnh diện biết bao! Ngọc phương nghi kia đã sử bao nhiêu thủ đoạn?
Không biết bao nhiêu cái khăn đã bị vò nát, bao nhiều ánh mắt như có như không nhìn trừng trừng vào Ngọc Điệm Lương đang quỳ. Mà vị Ngọc Điệm Lương này lại đang sửng sốt đến choáng váng, vẫn còn chưa nhận ra. Vội vàng bái tạ, mơ mơ màng màng lĩnh chỉ, lại mơ màng đi về chỗ đứng.
Chẳng lẽ là vì mấy ngày nay nàng rất biết điều, ngoan ngoãn nghe lơi? Cũng phải, bị dây trói, bị khăn bịt mắt, bịt miệng, những việc này không phải cô gái nào cũng có thể chịu được. Xem ra, lúc ở trên giường cần ngoan ngoãn làm theo Hoàng thượng, ngài không tức giận, cũng sẽ để ý đến mình nhiều hơn.
Thấy Ngọc Điệm Lương lĩnh chỉ tạ ơn, trên mặt còn hiện ra nụ cười ngọt ngào, chúng nữ xung quanh lại càng hận, trừng trừng mắt mà nhìn. Mới ngày đầu tiên đã tát thẳng vào mặt mọi người như vậy, đích thị là hồ ly tinh, nhân cơ hội vào cung trước, thừa cơ buổi tối quyến rũ Hoàng thượng!
Còn hồ ly tinh chính hiệu, Liễu Mạn Nguyệt thì biết điều đứng ở một bên, khẽ nâng mắt, nhìn lướt qua tiểu Hoàng đế đang giả vờ câu có ngồi phía trên, rồi vội cúi đầu xuống. Đây đúng là một ý hay, hôm nay khiến Ngọc Điệm Lương tấn vị, chính là giúp nàng ta gây thù chuốc oán.
Đợi lát quay về, nếu lấy cớ tìm nàng ta học hỏi “kinh nghiệm”, rồi từng việc lại thất bại… Ha, trò vui rồi đây.
Nghĩ tới đây, không nhịn được cười, vội vàng dùng khăn lụa che miệng. Nhưng lại nhắc tới phẩm vị của nàng, vốn là có thể có bốn mỹ nhân, hiện nay chỉ còn lại một mình mình, xem ra cửa cho các thái nữ lại nhiều hơn rồi, lại có thể chứng kiến đủ loại tâm tư rồi.
Thử nghĩ mà xem, lúc mình vào cung cũng chỉ có bốn người, vào khu này ba năm, thỉnh thoảng mới có dịp lắc lư trước mặt tiểu Hoàng đế, hiện giờ, chốc lát đã có thêm ba mươi hai người…
Trong đầu vẩn vơ suy nghĩ, càng nghĩ càng xa, nụ cười càng lúc càng tươi, đành phải dùng khăn tay chặn khóe miệng lại, lúc lâu mới dám bỏ xuống.
Tiểu Hoàng đế ngồi trên đảo mắt qua, thấy nàng đứng yên che miệng, liền biết nàng đang cười trộm, ánh mắt chợt dừng lại, suýt nữa cười thành tiếng. Có vài người ngồi dưới giỏi nhìn nét mắt, thấy Hoàng thượng nhìn về phía đó liền cũng nhìn theo, Ngọc Điệm Lương đáng thương, lúc trước cùng đứng với Liễu Mạn Nguyệt một bên, giờ bị những ánh mắt như mũi tên đâm cho thủng lỗ chỗ.
Dù hôm nay phi tần mới nhập cung, nhưng danh phận đã sớm ban ra, bài tử cũng được chuẩn bị từ sớm. Hoàng đế lệnh cho chúng phi tần lui ra, trở về Thính Vũ các, liền thấy Tôn Đắc Long cùng với hai tiểu thái giám bưng khay bài tử đi tới.
“Có Ngọc mĩ… Ngọc phương nghi ở đây không?” Đã thành thói quen nên lười tìm mục tiêu mới, hắn cũng sợ không may làm lộ chuyện ra ngoài. Nếu chỉ có một Ngọc Điệm Lương thì vẫn còn dễ dàng lừa gạt, dù sai nàng ta đã quen, lại chưa từng thử qua người thật.
“Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Ngọc phương nghi không tiện.” Tôn công công cười khan một tiếng, hắn biết tính toán của Hoàng thượng, nhưng làm phận nữ nhi, trong tháng luôn luôn phải có một, hai ngày không thể.
Hoàng thượng nhíu mày, nghĩ ngợi, chợt nở nụ cười: “Vậy thì gọi tỷ tỷ của nàng ta là Ngọc lương nhân tới.”
“Dạ.” Đây là muốn trút toàn bộ oán hận của chúng phi tần xuống đầu hai chị em nhà này sao? Tôn công công nhận lệnh, vội vàng phân công, báo Ngọc Điệm Thu chuẩn bị.
“Truyền Ngọc lương nhân?” Đang ở trong Hoan Uyển phường, Tống phi nghe tin liền cau mày.
“Dạ phải.” Đại nha hoàn thiếp thân Trân Nhi đi bệnh liền nhìn ngó xung quanh, sau đó liền thấp giọng oán hận nói, “Hiện giờ, trong cung, nương nương chính là người đứng đầu hậu cung! Lẽ ra Hoàng thượng nên theo phân vị, lâm hạnh nương nương trước mới phải. Không biết Ngọc phương nghi kia bày mưu tính kế thế nào, hôm nay rõ ràng không hầu hạ Hoàng thượng được lại còn kéo tỷ tỷ của ả tới lấp chỗ trống!”
Muội muội không thể thị tẩm, nên dùng thủ đoạn đưa tỷ tỷ tới thay… Ả ta muốn cùng tỷ tỷ của mình tới quyến rũ Hoàng thượng, chứ không dùng người bên cạnh của mình thừa ơn mưa móc…
“Chuyện này không cần nói nhiều nữa.” Hôm này, đầu tiên là bị tát vào mặt, giờ lại bị thêm một vố này nữa, Tống phi trầm mặt, không muốn nói nhiều.
Trân Nhi vội la lên: “Chủ tử, chẳng lẽ cứ để yên như vậy?”
“Nha đầu ngốc.” Tống phi thản nhiên bỏ một viên mứt quả vào miệng, “Chúng ta không vội, tự khắc sẽ có người khác vội. Vào nơi này, trong thời gian ngắn như vậy, Thái Hậu, Thái Phi còn chưa mở lời, chúng ta đi đâu tố khổ? Nếu Ngọc phương nghi có thể quyến rũ được Hoàng thượng một ngày, nhất định có thể quyến rũ đến ngày thứ hai.”
“Nương nương nói phải…” Trân Nhi sửng sốt, giơ ngón tay chỉ về phía đông, “Họ Chu kia…”
Cười nhìn Trân Nhi một cái, Tống Phi không nói gì nữa. Cha nàng cũng chỉ là một quan Ngự sử, cũng chẳng thân thiết gì với hai vị Thái Hậu Thái Phi, tuy hiện giờ không có Hoàng hậu, nhưng có tủi thân, có khổ sở cũng chưa đến lượt nàng đi tố. Hơn nữa, vị Chu tần kia lại là cháu gái yêu của Thái Hậu cơ mà! Nếu Ngọc phương nghi kia không có đầu óc, dám tranh giành với Chu tần, thì đúng là chán sống rồi.
Rồi việc Hoàng thượng cưng chiều là có dụng ý gì? Chủ của hậu cung này, cũng không phải chỉ có một vị đâu.