Lại nói nàng "ngắm trăng" đến cổ cũng cứng lại vậy mà người phía sau vẫn không có động tĩnh, có phải không đây?
" Tiểu thư…" giọng nói lí nhí của Minh Ngọc vang lên phía sau.
Vẻ mặt mỉm cười của nàng cứng đờ, ánh trăng sáng cũng bị đám mây nào đó che mất, khung cảnh trở nên xám xịt. Nàng nhe răng tự động nhảy xuống núi giả, miệng lầm bầm:" Hừ, huynh chờ đó rồi có ngày ta sẽ thu phục được huynh!"
Minh Ngọc thở dài đi theo nàng vào trong phòng, Minh Ngọc không biết có nên đồng tình với kế hoạch của nàng hay không nữa đây. Hazz, thật khó nói…
Những ngày sau đó nàng vẫn ở lì trong phòng không chịu ra, Minh ngọc lại phải ra ngoài thu thập thông tin về vị vương gia thần bí kia, nói là thần bí vì nàng có gặp mặt người đó lần nào đâu, chả biết mặt mũi tròn méo ra sao a.
Nàng chán nản nằm dài trên bàn, Minh Ngọc vừa mang điểm tâm vào nhìn thấy vậy không khỏi nói:" Tiểu thư, người làm sao mà cứ ở trong phòng hoài vậy, nên ra ngoài a"
Nàng vẻ mặt ủy khuất nói:" Minh Ngọc, ngươi tìm cách để ta có được sự quan tâm của vương gia đi"
" Chẳng phải sống như thế này rất tốt sao, sao người còn muốn vương gia quan tâm đến mình?" Minh Ngọc vẫn luôn thắc mắc
Nàng ngồi dậy ra vẻ giảng giải:" Này nhá, nếu ta không có được sự quan tâm của vương gia chắc chắn là bị thất sủng, mà thất sủng sẽ có nhiều rắc rối. Bị người khác khinh thường, bị hất hủi, có khi còn bị đuổi ra khỏi vương phủ a. Ta không muốn như thế đâu". Còn có nàng đây là trên tinh thần làm sâu gạo, không muốn tự thân vận động xây dựng tổ chức gì đó giống như mấy nhân vật nữ xuyên qua trong tiểu thuyết đâu a.
Minh Ngọc nghe thế có phần hiểu được, nàng đột nhiên nhìn Minh Ngọc hỏi:" Này Minh Ngọc, cô có đi điều tra rồi đúng không? Vậy cô có biết vị vương gia đó thường đi gặp ai, hay là đi cùng với ai không?"
Minh Ngọc suy nghĩ rồi nói:" Theo Ngọc nhi nghe được từ bọn người trong phủ thì vương gia thường hay ra ngoài nhưng chủ yếu là đến hoàng cung gặp hoàng thượng còn không sẽ ra ngoài một chuyến. Còn nói là đi cùng ai thì chắc là vị hộ vệ kia"
Nàng sờ cằm, hoàng thượng, hộ vệ? Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vị vương gia này không thích nữ nhân thanh nhã, không thích nữ nhân hiền dịu… Vậy có khi nào thích nam nam không?
Không không, với việc qua lại với nam nhân cũng chưa chứng minh được vị vương gia này có phải thích nam nhân hay không. Tốt nhất vẫn nên điều tra rõ ràng, nếu là vương gia thích thật… khụ, dù sao nàng cũng là một hủ nữ nha, lấy nàng làm bia đỡ đạn cũng được đi. Nàng cũng sẽ không cản trở tình cảm của hai nam nhân a, nàng vẫn còn tác dụng làm bia đỡ đạn nên sẽ không bị vứt bỏ, hí hí, nàng tin chắc rằng nếu vương gia là loại kia thì sẽ không thú thêm thê, như vậy nàng đã có thể sống an nhàn…
Nhưng nếu vương gia là thẳng, chậc, vậy phải tiếp tục suy nghĩ a. Chưa điều tra được gì thì vẫn lên kế hoạch trước.
Minh Ngọc lại nói:" À mà Ngọc nhi nghe được hôm nay vương gia sẽ đi hoàng cung, đến tối mới về"
Mắt nàng chợt lóe, đây chẳng phải là thời cơ tốt để thể hiện mình là một nương tử tốt sao?
Nàng vội đứng lên nói:" Minh Ngọc, ta đã quyết định rồi. Hôm nay ta sẽ làm bữa tối chờ vương gia về ăn!"
" Tiểu thư?" Minh Ngọc bị nàng làm cho hóa ngốc
Nàng nhướn mày:" Sao nào? Đi thôi, đến phòng bếp!"
Thế là nàng hùng hùng hổ hổ lôi Minh Ngọc dẫn đường đến nhà bếp, cũng may buổi này đã qua giờ cơm trưa, nhà bếp cũng khá vắng người. Đây là cơ hội tốt a.