Bọn người của Dương Thần bị ảnh vệ của hắn bắt trước đó, cũng vì nàng bảo Dương Thần đáng thương mà hắn nhân từ chỉ phá bỏ võ công rồi đày đến nơi xa xôi nhất không cho y quay về kinh thành nữa.
Mọi chuyện coi như kết thúc ở đó, nàng được hắn bế trở về phòng của mình. Hắn vẫn gắt gao ôm chầm lấy nàng không rời, nàng sắp bị nghẹt thở đến chết mà nói:” Khụ, huynh buông ra trước. Ta... sắp chết a”
Nghe vậy hắn giật mình thả lỏng nhưng vẫn ôm nàng không buông, nàng thở dài vỗ vai hắn. Hắn gục mặt vào hõm vai nàng hỏi:” Nàng... có hận ta không?”
Nàng bật cười:” Hận huynh vì việc gì?”
Hắn dừng một chút rồi nói:” Nàng hận ta lạnh nhạt với nàng, nàng hận ta xem nàng thành một người khác...”. Nàng khẽ đẩy hắn ra, hắn cũng thuận theo buông nàng ra, ánh mắt nhìn chăm chú nàng.
Nàng khẽ cười:” Ta không hận huynh vì việc đó, cũng không hận huynh vì bất cứ việc gì... Bất quá...”, lòng hắn chợt căng thẳng.
Nàng hỏi:” Ta nói ta là Diệp Linh lúc trước, huynh tin không?”
Hắn cũng liệu trước được việc này ôn nhu đưa tay sờ mặt nàng:” Từ lần đầu gặp ta đã nhận định nàng là Linh nhi của ta! Bất quá kẻ trà trộn vào hàng ảnh vệ của ta vẫn đang ở đó, ta sợ nếu nhận định nàng rồi hắn sẽ hại đến nàng...”
“ Ta cũng nói sau khi đến đây lần hai, gặp huynh đầu tiên ta đã nhận định có người theo dõi. Vì thế ta đã diễn trò!”
Hắn cười khổ:” Ta luôn bị nàng lừa như vậy”, nàng nhướn mày:” Ta lừa huynh đấy thì sao nào? Bỏ ta sao?”
Hắn ôm lấy nàng chân thành nói:” Ta sẽ buông nàng ra một lần nữa, ta sẽ không bỏ nàng, ta muốn giữ nàng cho riêng mình ta!”
Nàng khẽ quay đầu hôn lên má hắn:” Ta cũng muốn huynh chỉ thuộc về một mình ta”
Nghe đến câu nói đó hắn không nhịn được mà đè nàng trên giường, nàng nheo mắt:” Huynh... định làm gì?”
Hắn hít thở khó khăn nhìn nàng:” Nàng là nương tử của ta, ta muốn cùng nàng!”
Nàng lắc đầu nói lí:” Dù ta đã nhận định sẽ là nương tử của huynh nhưng chúng ta chưa thành thân nha. Huynh như vậy có được coi là vượt qua quy củ?!”
Hắn cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang lải nhải của nàng, tiếng nói liền im bặt. Một lúc lâu nàng thở dốc trừng mắt nhìn hắn, hắn từ từ cởi y phục của hai người ra nói:” Ta là vương gia, ám dám nói ta như vậy? Nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm! Ngày mai chúng ta thành thân”. Nói rồi hắn cúi xuống hôn khắp cơ thể trắng noãn của nàng.
Nàng bị động vẻ không phục:” Huynh là đồ thối tha, tại sao đến giờ này ta mới biết huynh là người như thế... A...ưm... nhẹ, nhẹ chút... a....”
Tình hình trong phòng hiện tại của Tống Thiên Cảnh cùng Băng Băng cũng không khác mấy.
Tống Thiên Cảnh ôn nhu nhìn Băng Băng phía dưới, Băng Băng bây giờ là một bộ dáng xấu hổ đến đỏ mặt nói:” Huynh nhìn ta làm gì, mau thả ra!”
Tống Thiên Cảnh không cho cô động đậy mà hôn lấy cô, nụ hôn ngọt ngào kéo dài không biết bao lâu, đến khi Tống Thiên Cảnh thả cô ra thì cô đã thở dốc sắp ngạt thở chết.
Băng Băng cắn răng:” Huynh... huynh là hoàng thượng mà lại làm ra hành động đáng hổ thẹn này sao?!”
Tống Thiên Cảnh nhanh tay thoát hết y phục của hai người mà nói:” Tại sao ta phải hổ thẹn trong khi nàng là hoàng hậu của ta?”
“ Huynh... chúng ta chưa thành thân!”
“ Ngày mai chúng ta sẽ thành thân!” nói rồi Tống Thiên Cảnh nhanh ăn cô.
“ Ưm... huynh... đồ hoàng thượng chết tiệt... A...”
Trên nóc nhà của vương phủ, nàng được hắn ôm trong lòng, cả hai đều hướng nhìn vầng trăng sáng kia. Ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp trải rộng khắp nơi, hai người bên cạnh nhau đúng như ý trời.
Hắn nhẹ nói:” Nàng còn nhớ kế hoạch sủng ái của mình không?”
Nàng bật cười:” Ngay từ đầu huynh đã biết”
Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng:” Thật ra ta đã bị nàng mê hoặc ngay từ lần đầu gặp mặt, lúc đó nàng đang đứng tranh cãi với đám người vào tặng lễ kia”
Nàng quay lại nhìn hắn:” Sao huynh không nói sớm a, làm hại ta bài binh bố trận khắp nơi. Thật là...”
Hắn nhướn mày nhìn nàng, bất quá nàng lại đáp trả hắn bằng nụ hôn:” Ta yêu huynh!”
Hắn khẽ cười đáp lại:” Ta cũng yêu nàng!”
Hoàn~