Băng Băng lãnh đạm đáp:" Chúng ta chỉ là kẻ bình thường được sự tương trợ của hoàng thượng cùng vương gia cho ở nhờ"
Lý Ngân dùng khăn tay khẽ che miệng nói:" Hoàng thượng đúng là yêu dân như con, thật khâm phục!"
Nàng thầm cười lạnh, nàng bắt đầu bài xích những người này. Chưa để Băng Băng tiếp tục lên tiếng hoàng thái hậu đã nói:" Băng nhi nói sai một phần rồi "
Băng Băng cùng nàng quay lại nhìn hoàng thái hậu khó hiểu, những người khác cũng hướng bà chờ bà lên tiếng. Bà khẽ cười cầm lấy tay của nàng cùng Băng Băng nói:" Hai hài tử này sẽ là cháu dâu của ta"
Lý Ngân đương nhiên mặt biến sắc, không nghĩ lời đồn là thật, hoàng thái hậu còn một miệng chứng thực. Như thế thì ước muốn muốn làm hoàng hậu của ả ta…
Lý Ngân cười ngượng ngùng nói:" Hoàng thái hậu, điều này… Nhưng hai vị tiểu thư đây… không có gia thế gì…"
" Không lẽ tình yêu còn phải xem gia thế?" giọng nói lạnh băng cảu Tống Thiên Cảnh vang lên từ phía xa.
Nghe tiếng của Tống Thiên Cảnh, Lý Ngân hứng khởi đứng lên quay lại hướng y hành lễ:" Lý Ngân ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"
Tống Thiên Cảnh không màn đến Lý Ngân mà cùng hắn phía sau hành lễ với hoàng thái hậu:" Thỉnh an hoàng thái hậu"
Bà mỉm cười ngoắc hai người:" Nào, hai ngươi lại đây với ai gia"
Hắn cùng Tống Thiên Cảnh đi đến cạnh bà, hắn nhẹ ôm lấy vai nàng nói:" Cuối tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, như vậy đã đủ chứng thực?"
Lý Ngân khẽ cắn môi, nàng nhướn mày khẽ liếc nhìn hắn, đây có phải là đả kích tinh thần người khác không a? Nàng cũng phối hợp khẽ đặt tay lên tay của hắn cười hạnh phúc nói:" Đúng vậy a, chúng ta sắp thành thân, nếu các ngươi có rảnh thì đến chung vui cùng chúng ta nha"
Hi vọng còn xót lại chính là Tống Thiên Cảnh, bất quá Tống Thiên Cảnh cũng lên tiếng:" Chúng ta cũng sẽ thành thân vào ngày đó, ta sẽ mời Lý tướng quân đến tham dự. Lúc đó, Lý tiểu thư cũng có thể đến"
Nhóm tiểu thư kia nghe xong không khỏi thở dài nhìn Lý Ngân, bất quá ả ta vẫn muốn níu kéo:" Không biết… hoàng thượng có nghĩ đến chuyện nạp thiếp?"
Hoàng thái hậu có phần tức giận nói:" Ngươi như thế nào lại hỏi đến chuyện này? Cháu ta chưa thành thân đã hỏi đến chuyện nạp thiếp? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đặt câu hỏi đó, hay muốn chia rẽ tình cảm chúng nó?!"
Hoàng thái hậu nhìn bên ngoài hiền lành nhưng đến khi người tức giận thì vẫn còn phong phạm, xứng đáng làm bậc mẫu nghi thiên hạ, dù đã nhiều tuổi…
Lý Ngân hốt hoảng quỳ xuống:" Mong hoàng thái hậu và hoàng thượng bớt giận, chỉ là tiểu nữ ngu muội, lỡ miệng hỏi những điều không nên hỏi. Mong hoàng thái hậu cùng hoàng thượng tha thứ cho tiểu nữ!"
Tống Thiên Cảnh nhìn bà nói:" Hoàng thái hậu bớt giận, cũng chỉ là chuyện cỏn con như vậy. Người đừng bận tâm"
Hoàng thái hậu liếc nhìn Lý Ngân cùng nhóm người tiểu thư đang thập phần lo sợ nói:" Ta cảm thấy hôm nay không được khỏe, ta muốn được nghỉ ngơi"
Một trong nhóm tiểu thư thức thời kéo Lý Ngân nói:" Nếu đã vậy chúng tiểu nữ xin được phép rời đi trước. Hoàng hậu hãy giữ gìn sức khỏe!"
Hoàng thái hậu phất tay:" Được rồi, các ngươi lui đi". Như nhận được chỉ thị nhóm tiểu thư cùng Lý Ngân nhanh chóng rời đi, Lý Ngân trong lòng không phục nhưng sự việc đã xảy ra như thế này thì đành rời đi trước. Bất quá ả không biết rằng sau khi trở về liền được hoàng thượng có ý tốt đã ban hôn cho người khác…
Sau sự ồn ào qua đi lại trở lại sự yên ắng, hoàng thái hậu mỉm cười nhìn hai cặp đôi trước mắt nói:" Ta sẽ chờ tin vui từ các ngươi, ta lại càng chờ mong cháu chắc của ta hơn"
Nàng cười gượng hai tiếng nói:" Nãi nãi, cái này…"
Hắn cướp lời:" Chỉ sợ Linh nhi không chịu mà thôi", nói đến đây liền đánh chủ ý lên người nàng. Nụ cười nàng càng cứng ngắt mà trừng mắt nhìn hắn, bà lại bật cười:" Hai hài tử các ngươi thật là…". Bà lại nhìn cặp đôi còn lại, bà biết tính cháu của bà, hai người dù yên lặng nhưng bà biết được tình cảm của hai đứa dành cho nhau là như thế nào.
Bà gật đầu hài lòng nói:"Được rồi, các ngươi hãy dùng ngọ thiên với ta nào!". Nói rồi bà sai người đem thức ăn lên, hôm đó mọi người đều ăn uống rất đỗi vui vẻ.
Hôm sau, tại đình nghỉ mát. Một không khí hết sức nặng nề đã diễn ra. Nhịn lâu không được, nàng uể oải nằm dài trên bàn nói:" Chán quá đê!"