Nhất Phong thấy mọi việc không ổn liền quát Minh Ngọc:" Ngọc nhi, im lặng!"
Minh Ngọc mắt đã đỏ lên nhìn Nhất Phong:" Cả huynh cũng không tin ta?!"
Nhất Phong thở dài:" Vương gia, là Ngọc nhi không đúng mong vương gia tha thứ cho Ngọc nhi mà hãy trách phạt thuộc hạ!"
" Nhất Phong!" Minh Ngọc cắn răng
Hắn lạnh lùng phất tay:" Được rồi ta không để ý. Ngươi mau mang nương tử của ngươi trở về, nàng ta đang có thai nếu xúc động rất có thể ảnh hưởng đến thai nhi. Mau đi đi"
Nhất Phong cúi đầu nói:" Đa ta vương gia!", nói xong liền mang Minh Ngọc đi, dù Minh Ngọc còn muốn nói tiếp nhưng dưới ánh mắt đầy băng lãnh kia thật khiến Minh Ngọc khôngcó dũng khí đó…
Giữa đường đi, Nhất Phong ôm nhẹ vai Minh Ngọc mà nhỏ giọng:" Vương gia tự có tính toán, nàng đừng để ý làm gì". Minh Ngọc nghe xong nhíu mày nhưng không còn cảm thấy khó chịu trong lòng nữa, hai người liền rời khỏi hoàng cung trở về nhà.
Tống Thiên Cảnh từ bên trong bước ra nhìn theo hướng của Minh Ngọc, hắn cũng đứng lên nói:" Đi thôi, đến gặp hai người họ"
Người rời đi liền có người khác đến, nàng đang định bóc một miếng bánh điểm tâm lên thì cái đĩa đã không thấy đâu, chỉ nghe một giọng nói vang lên:" Ây da, đây là điểm tâm mà ta rất thích a"
Nàng khẽ trừng mắt nhìn người nào đó, hóa ra là một lão nhân tóc đã bạc trắng nhưng cách nói thì lại có chút giống lão ngoan đồng trong Thần điêu đại hiệp đi? Băng Băng lạnh giọng hỏi:" Ông là ai?"
Lão ngoan đồng nhìn nhìn nàng và Băng Băng một lúc rồi mỉm cười tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người nói:" Ta là đi ngang qua thấy nơi đây có điểm tâm mà ta thích nên xuống đây lấy a"
Nàng nhướn mày:" Nhưng là chúng ta không cho, ông là muốn cướp?"
Lão ngoan đồng khăng khăng ôm đĩa bánh nhưng vẻ mặt đầy đau khổ nói:" Ây da, sao các ngươi không biết tôn trọng người già thế hả? Muốn ăn hiếp lão già như ta chứ gì?"
Khuôn mặt nàng bắt đầu giật liên hồi trừng mắt nhìn:" Hừ, ai dám ăn hiếp lão già như ông. Nếu lấy rồi thì đi đi còn ngồi ở đây làm gì?"
Lão ngoan đồng bĩu môi:" Đây chẳng phải là không tôn trọng người già chứ là gì, ta chưa ngồi nóng ghế mà đã đuổi. Đồ nha đầu chết tiệt!"
Băng Băng tự rót cho mình một chén trà nói:" Vậy ông đến đây có chuyện gì?"
" Xì" lão ngoan đồng bĩu môi sau đó đứng lên chống nạnh nhìn hai người tuyên bố:" Vì hai ngươi có lòng tốt cho ta điểm tâm ta quyết định nhận hai ngươi làm đồ đệ!"
" Sặc!" nàng xém phun nước trà trong miệng vừa mới uống xong, cô thì vẫn bình tĩnh nuốt nước trà xuống như không có chuyện gì.
Nàng vỗ bàn nói: " Này, chúng ta có nói nhận ông là sư phụ chưa? Còn nữa, ông có dạy chúng ta cái gì đâu mà nhận chúng ta làm đồ đệ?!"
Lão ngoan đồng cũng vỗ bàn hùng hổ nói:" Ta là từ trước đến nay rất ít nhận đồ đệ biết không? Làm đồ đệ của ta có trăm lợi mà không hại, các ngươi không biết thức thời là sao hả?!"
Băng Băng ngước nhìn lão:" Ông mang cho chúng ta lợi ích gì?"
Lão ngoan đồng hừ một tiếng rồi móc trong ngực ra hai lệnh bài nói:" Đây là món quà khi ta nhận đồ đệ, thấy thế nào?"
Nàng nhận lấy lệnh bài khắc chữ " Thất ", còn lệnh bài khắc chữ " Bách" liền giao cho cô. Nàng sờ qua sờ lại rồi khẽ gật đầu:" Cũng không tệ, cái này bán giá bao nhiêu?"
" Các ngươi dám bán nó là biết tay ta!" lão ngoan đồng trợn mắt nhìn nàng.