Nàng nghiến răng nói:” Xì, mình cũng bị nhốt trong phòng, lại gặp được hắn. Hắn còn bắt mình không được ngủ mà ngồi canh hắn, đến khi hắn dậy lại nhốt mình lại không cho mình ra ngoài. Tức chết mình mà, nếu mình không nhanh chân chuồng ra tìm đồ ăn thì chắc mình đã bị đói chết!”
Cô nhún vai:” Chúng ta như nhau cả thôi”. Nghe đến đây nàng mới nhìn kĩ lại Băng Băng, hình như cũng thành gấu trúc luôn rồi vả lại cũng đã thay y phục khác, nếu không làm sau xuất hiện được trong nhà bếp a. Hừ, tất cả cũng tại hai nam nhân đó...!
“Hắc xì” trong triều hắn cùng Tống Thiên Cảnh đồng thời hắc hơi, cả điện nhìn nhau, một đại quan bước ra hỏi:” Hoàng thượng chẳng hay long thể bất an? Tam vương gia thân thể không tốt?”
Tống Thiên Cảnh nhìn hắn rồi phất tay nói:” Ta không sao. Tiếp tục tấu trình!”
Nàng và Băng Băng cũng không có thời gian tám chuyện, hai người nhanh chóng ăn điểm tâm mới trộm được từ nhà bếp. Điểm tâm chỉ có hai cái bánh bao, một ít màn thầu cùng một ít bánh ngọt nhưng đủ để thành một bữa sáng cho hai người. Như thế này đã tốt lắm rồi, nhớ lại trong hai năm nay sáng nào hai người cũng ăn qua loa một chút rồi đi học đến trưa mới ăn được cơm. Hazz...
Sau khi ăn xong, hai người nhanh chóng trở về phòng của mình, nói đúng hơn là phòng của hai nam nhân nào đó. Nàng chậm rãi đóng cửa lại lê chân vào một góc nào đó, ngáp một hơi rõ to rồi nằm thẳng xuống sàn, miệng lầm bầm:” Tống Thiên Vũ chết tiệt, rồi có một ngày ta sẽ cho huynh biết tay! Hừ... khò... khò...”
Nàng mệt mỏi liền ngủ thiếp đi...
Đến khi bãi triều, hắn và Tống Thiên Cảnh nhanh chóng trở về phòng của mình. Nghe ảnh vệ báo lại tình hình ban nãy của nàng cùng Băng Băng, bước chân của hắn như nhanh hơn, đến khi mở cửa phòng ra thấy bóng dáng quen thuộc vẫn ở bên trong hắn trong lòng không khỏi thở phào.
Nhưng lại phát hiện nàng đã ngủ, điều quan trọng là nàng đang mặc y phục của “nàng”. Hắn tiến nhanh đến lạnh giọng nói:” Cô mau tỉnh cho ta!”
Nàng đang nằm trong mộng đẹp lại bị tiếng quát của hắn làm cho bừng tỉnh, nàng nhăn mặt mở mắt ngồi dậy:” Ồn ào cái gì, huynh nói không cho ta ra ngoài chứ đâu nói không cho ta ngủ. Làm cái gì mà lớn tiếng vậy?!”
Hắn ngồi xuống dùng tay bốp lấy hàm của nàng lạnh lùng nói:” Ai cho cô mặc y phục này? Còn nữa, đừng dùng khuôn mặt này trước mặt ta, ta khuyên cô nên tháo lớp mặt nạ này trước khi ta giết cô!”
Nàng cảm thấy mệt mỏi, dứt khoác đứng lên chỉ vào mặt hắn nói:” Này, ta biết lấy đồ người khác mà chưa cho phép là không đúng. Nhưng câu sau ta thực sự không hiểu huynh đang nói cái gì, cái gì mà mặt nạ chứ. Mặt ta là thật biết không?! Ta không đi rảnh rỏi mang mặt nạ làm cái gì! Ta không biết khuôn mặt này của ta giống người huynh căm hận nhất hay yêu thương nhất, nhưng ta là ta, khuôn mặt này của ta không phải của người đó. Huynh đừng gán ghép ta là người đó! Ta vẫn là Diệp Linh, Diệp Linh biết không?!”
Nàng phát cáu xong liền thở phào một hơi, sau đó trừng mắt nhìn hắn đang đờ người ra đó. Nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục nàng đang mặc, chưa đợi hắn phản ứng nàng đã cởi xong. Bây giờ nàng chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng tay dài cùng quần jean xanh mà lúc nàng cởi bỏ áo sinh viên kia vẫn không cởi ra mà tròng y phục của “nàng” vào luôn.
Nàng cẩn thận gom y phục mới cởi ra xong đặt vào người hắn rồi nói:”Như vậy được chưa? Ta thành thật xin lỗi vì đã lấy đồ huynh, nhưng giờ ta đã trả lại cho huynh rồi. Ta cảm thấy hơi mệt, ta cần ngủ một lát. Huynh muốn làm gì cứ việc làm!”
Nàng xoay người định tìm nơi nào đó thoải mái mà nằm thì cánh tay bị bắt lấy, quay đầu lại thì nhìn thấy hắn:” Ta đã trả lại y phục cho huynh rồi, huynh còn muốn gì nữa? Hay y phục bị dơ? Nếu dơ thì ta sẽ giặt, bất quá giờ ta rất buồn ngủ. Huynh có thể nào cho ta ngủ một giấc rồi ta sẽ đi giặt cho huynh được không?”