Khóe miệng nàng giật liên hồi, từ khi nào mình trở thành quỷ vậy a? Nàng định phân trần quay lại nhìn Băng Băng, chỉ thấy cô đang cầm trên tay một bài vị nhìn rất chăm chú.
Nàng tò mò cầm một tấm bài vị khác lên xem:” Băng Băng, cậu đang xem cái gì... vậy? Thiên a! Đây là tên của ta mà?! Sao tên của ta lại có trên bài vị này?!”, nàng mở mắt to nhìn tên của mình được. Nàng nhìn Băng Băng như rất muốn khóc...
“ Các ngươi là ai?!” giọng quát lạnh vang lên từ phía xa. Nàng rùng mình cùng cô quay nhìn về phía cửa, chỉ thấy có hai thân ảnh nhanh chóng dùng khinh công bay đến.
Ngay lúc tiếng nổ vừa diễn ra, trong hầm băng hắn và Tống Thiên Cảnh cũng có phần giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra. Đến khi nàng và Băng băng xuất hiện được ảnh vệ trông thấy nhanh chóng báo tin, hai người cũng không ở lại cạnh hai thi thể kia nữa mà là nhanh chóng đến nơi đặt bài vị của nàng và Băng Băng.
Ảnh vệ cũng thầm ngạc nhiên, nhưng vẫn là đi theo xem sao. Đến nơi thì thấy hai người nàng đang cầm bài vị của hai vị đã khuất kia, chậc, chủ nhân chắc chắn sẽ không tha thứ được.
Khi hắn và Tống Thiên Cảnh đến nơi, dù chỉ nhìn từ xa cũng nhận ra đó là ai, trong thâm tâm vô cùng hi vọng. Nhưng đến khi nhìn thấy hai người, họ lại không dám nghĩ người mình yêu còn sống. Nếu nàng và Băng Băng ở đây thì hai người nằm trong hầm băng kia là ai?
Hắn lạnh lùng bước vào nói:” Mau thả bài vị kia xuống!”
Nàng bị sắc đẹp của hắn hớp hồn rồi nha nên khi hắn nói vậy liền không tự chủ bỏ xuống, cô bên cạnh cũng nhíu mày bỏ xuống. Tống Thiên Cảnh đi theo phía sau đánh giá hai người, quả thật rất giống! Nhưng dù vậy y vẫn không tin tưởng mà trầm giọng hỏi:” Các cô từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện ở đây? Hai người có mục đích gì?”
Nàng nhìn y phục của hai người họ, rồi lại nhìn bố cảnh xung quanh không khỏi liên tưởng đến điều gì liền quay sang nhìn cô:” Đây là.. chúng ta đã xuyên qua?”
Cô lắc đầu:” Mình cũng không biết, nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại có thể là như vậy”
“ Mau trả lời câu hỏi của ta!” Tống Thiên Cảnh không kiên nhẫn quát.
Cô cười lạnh định tiến lên thì bị một thanh kiếm kề sát cổ, nhìn bên cạnh, liếc nhìn phía sau không biết khi nào lại xuất hiện một hắc y nhân không đeo mặt nạ, bên cạnh nàng cũng bị một hắc y nhân không chế.
Cuối cùng cô phải kiềm lòng nói:” Hai chúng ta đến từ thành phố S, chúng ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây và không có ý đồ gì hết”
Nàng bĩu môi nói nhỏ với cô:” Hai nam nhân này rõ ràng rất đẹp nhưng tại sao hành xử lại không đẹp tí nào!”
Dù nàng có nói nhỏ đến đâu thì những người luyện võ điều nghe thấy, nhất là hắn và Tống Thiên Cảnh, nghe xong câu nói này sắc mặt hắn càng khó coi hơn ra lệnh cho hắc y nhân phía sau:” Đem hai người họ vào đại lao chờ xét xử!”
“ Cái gì?!” nàng mở to mắt bị hắc y nhân mang đi, nhưng trước khi đi nàng còn phân trần:“ Này, chúng ta chưa từng phạm tội gì tại sao lại nhốt vào đại lao? Này, thả ta ra, ta chưa nói xong. Này!”
Trong đại lao, một thứ mùi không dễ chịu gì mấy, còn có khá là ẩm ướt và tối a, cũng may là hai người vẫn còn mặc áo cho sinh viên tốt nghiệp nên không bị cảm lạnh. Từ trước đến giờ nàng chưa bị người ta khi dễ như thế này!
Nàng nhìn xung quanh một lượt đại lao, hán tử râu ria xồm xoàn, tay chân đầy cơ thịt đang xem xét từng lao một, có vẻ là quản ngục ở đây, mặt mày đúng là hung ác. Nàng không thèm nhìn nữa mà quay lại nhìn cô nói:” Này, cậu nghĩ hai người đó sẽ xử trí mình ra sao?”
Băng Băng thở dài:” Mình cũng không biết, có lẽ hai chúng ta sẽ bị chém đầu cũng nên”
Nàng trừng mắt:” Cậu điên hả? Mình chưa muốn chết ở đây đâu a!”
“ Ồn ào quá, hai ngươi có im lặng không hả?!” quản ngục hét vào bên trong nhà giam của nàng. Nàng xoa xoa lỗ tai nói:” Hừ, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”