Tống Thiên Ân lạnh lùng nhìn hai thi thể đang nguội lạnh dần nằm trên mặt đất rồi ra lệnh:" Tìm kiếm xung quanh, chắc chắn bọn chúng đang ở đâu đây. Ta không tin không tìm được, nếu còn không tìm được thì tung tin rằng xác của người bọn chúng yêu đang ở trong tay ta!"
" Vâng, thưa chủ nhân!" bọn hắc y nhân nhận lệnh. Nhưng bọn chúng chưa kịp đem xác đi thì đã có tiếng hét phía sau:" Tống Thiên Ân, ngươi đang làm cái gì vậy hả?!"
Tống Thiên Ân nhíu mày:" Ai cho hắn đến đây?"
" Cái này…" hắc y nhân cũng khá bất ngờ về sự xuất hiện của Mạc Tiêu. Mạc Tiêu phi thân đến bên cạnh thi thể của Băng Băng đỡ lên, sờ mạch, không còn đập…
Mạc Tiêu tức giận chỉ vào mặt Tống Thiên Ân:" Ngươi đã làm gì nàng ấy? Ta đã bảo là không được làm hại nàng ấy, tại sao ngươi lại giết nàng ấy?!"
Tống Thiên Ân cười lạnh: " Ta mới là chủ, ngươi chỉ là kẻ nhận lệnh. Tại sao ta phải nghe lời của ngươi?"
Mạc Tiêu điên tiết đứng dậy định giết chết Tống Thiên Ân thì bị hắc y nhân xung quanh kìm lại, Mạc Tiêu tiếp tục hét:" Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Trả Băng nhi lại cho ta!"
Tống Thiên Ân nhìn Mạc Tiêu với vẻ thương hại:" Ngươi vì nữ nhân mà thành ra thế này? Ta thật thất vọng về ngươi! Ta giết nàng cũng là tốt cho chúng ta, ta muốn hai tên Thiên Vũ và Thiên Cảnh kia phải hối hận, phải sống trong đau khổ khi mất đi người mình yêu, bọn hắn cũng chính bị tình cảm che mờ lí trí mới có ngày hôm nay, ngươi muốn như thế?"
Mạc Tiêu vẫn điên cuồng la hét:" Ta không cần gì hết, ta chỉ cần Băng nhi, ngươi mau trả mạng lại cho nàng ấy!"
Trán của Tống Thiên Cảnh nổi gân xanh tức giận vung cho Mạc Tiêu một chưởng, Mạc Tiêu lập tức hộc máu mà chết, Tống Thiên Ân vung tay:" Mau mang xác hắn vứt đi, ta không cần người như hắn!"
Hắc y nhân nhìn nhau rồi gật đầu, bọn chúng định đem xác của nàng và Băng Băng về hoàng cung nhưng chưa chạm được đã có hai thân ảnh xuất hiện. Chưa kịp ứng phó thì hai thân ảnh đó đã mang xác của hai người rời đi, hắc y nhân định đuổi theo nhưng bị Tống Thiên Ân cản lại:" Các ngươi không phải đối thủ của hai kẻ đó…", dù là nói vậy nhưng Tống Thiên Ân vẫn không kìm chế được nhíu mày. Bọn chúng là ai?
Sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh phát hiện trong hang chỉ có mình hắn cùng Tống Thiên Cảnh, hai người họ đâu rồi? Đang định đi ra xem sao thì Tống Thiên Cảnh cũng tỉnh dậy, y cũng nhìn ra được điều gì liền hỏi:" Bọn họ đã ra ngoài?"
Hắn nhún vai:" Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta ra ngoài xem sao"
Sau một đêm thì vết thương đã tiến triển khá hơn, vận động cũng không quá khó khăn, chất độc có lẽ được khử hết. Hắn và Tống Thiên Cảnh chậm rãi rời khỏi hang, vừa mới ra khỏi thì thất quân đã nhảy xuống cung kính. Hắn nhìn thất quân rồi nhíu mày:" Các ngươi không đi cùng hai người họ?"
Một thất quân lên tiếng:" Chủ nhân không cho đi theo", Tống Thiên Cảnh có dự cảm không lành:" Chúng ta phải đi tìm hai người họ! "
Hai người quyết định rời đi nhưng chưa đi được vài bước thì có hai thân ảnh xuất hiện, hai người còn tưởng là thích khách đang muốn đánh nhau thì thất quân ngăn cản:" Hai người mau nhìn!"
Hắn và Tống Thiên Cảnh nhìn rõ lại, trên lưng của hai hắc y nhân kia chính là nàng và Băng Băng. Hai người nhanh chóng đỡ lấy, hắn đỡ lấy nàng, ngay khi chạm vào nàng người hắn chợt cứng lại. Lạnh? Hắn hốt hoảng sờ mạch, không đập? Lại nhìn thấy vết đỏ thẫm do máu đã đông lại trên cổ nàng, tâm hắn không khỏi rơi xuống vực thẩm, một vực thẩm lạnh giá…
Tống Thiên Cảnh cũng không kém gì hắn, sau khi đỡ Băng Băng xuống, sắc mặt liền trắng bệch…
Hai hắc y nhân kia cúi người nói:" Chúng thuộc hạ đến trễ, mong chủ nhân trách phạt…"
Thấy hai người không có cảm xúc mà nhìn hai thân thề, hai hắc y nhân không khỏi thở dài…