Băng băng lạnh lùng giật phắt tay ra nói:” Mong Mạc tướng quân giữ lễ nghi, không nên làm chuyện hồ đồ như vậy”
Mạc Tiêu nhìn cánh tay giơ trên không cứng đờ rồi cắn răng nhìn Băng Băng:” Nàng bây giờ chưa hiểu được ta yêu nàng thế nào đâu! Nhưng, ta sẽ chứng minh cho nàng biết rằng ta hơn hắn rất nhiều!”, nói rồi Mạc Tiêu nhanh chóng biến mất.
Băng Băng một mực vô biểu tình quay lại định trở về thì thấy phía xa, một người đang đứng đó. Băng Băng lên tiếng:” Không biết hoàng thượng đến đây là có chuyện?”
Tống Thiên Cảnh nhíu chặt mày:” Nàng và Mạc tướng quân quen biết nhau từ khi nào?”
Băng Băng cười nhạt:” Hoàng thượng là một người thông tuệ, chắc chuyện nhỏ nhặt này không làm khó được người nhỉ?”, Băng Băng không đợi Tống Thiên Cảnh phản ứng đã rời đi, không biết là có dụng ý hay không, Băng Băng lướt qua Tống Thiên Cảnh một cách vô tình đến tâm cũng lạnh…
Tống Thiên Cảnh nắm chặt nắm đấm:” Tra cho ta chuyện của Băng nhi và Mạc Tiêu!”
“ Vâng!”
Nàng ngồi khoanh chân, chống cằm nhìn Tống Thiên Ân:” Nhị vương gia, không biết người đến đây có chuyện gì?”
Tống Thiên Ân phất phơ cây quạt trên tay nói:” Đêm nay trăng đẹp, ta muốn đi dạo để thưởng thức, nào ngờ lại gặp được Tam muội phu ở đây”
Nàng bật cười:” Ồ, vậy tính ra chúng ta cũng có duyên đấy nhỉ?”
Tống Thiên Ân gật đầu:” Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta thấy nàng còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ta”
Nàng mỉm cười:” Nhị vương gia quá khen, ta cũng thấy vương gia rất tiêu soái nha”
Tống Thiên Ân thầm nghĩ chỉ vài ba câu dụ dỗ nàng đã sập bẫy, trong lòng thầm khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn một mực phong lưu:” Ta thấy nàng ở một mình thật cô đơn, đúng lúc ta cũng muốn tìm một người cùng ngắm trăng với ta. Thế nào, ta có thể ngồi cùng nàng được chứ?”
Nàng cười sảng khoái:” Ha hả, cứ tự nhiên. Được nhị vương gia vừa anh tuấn lại phong nhã ngồi cạnh thưởng trăng thì còn gì bằng…”
Tống Thiên Ân gần như đạt được mục đích đang suy nghĩ có nên thực hiện bước tiếp theo hay không thì nàng lại nói:” Nhưng mà… điều đó chỉ phù hợp với nơi của ta thôi. Còn ở đây, nam nữ thụ thụ bất thân. Còn nữa, ta và ngài có vai vế khá mẫn cảm, ngồi chung với nhau lại có nhiều lời đồn thoải. Ta nghĩ ngài không nên làm như vậy, đây là ta nghĩ tốt cho thanh danh của ngài a”
Tống Thiên Ân biểu tình chợt cứng, sau đó chỉ biết cười trừ lảng sang chuyện khác:” Tam muội phu thật đúng, là ta nhất thời sơ ý. Ta cũng chợt nhớ có chuyện cần phải làm. Ta cáo từ trước!”, nói rồi Tống Thiên Ân rời đi.
Nàng cười lạnh, sau đó tiếp tục quay lại dòm nghía hai con gà nướng cùng với bình rượu ngon. Chậc, nha đầu kia chừng nào mới về a, mình đói bụng…
Vù vù…
Nàng chợt quay lại cười tươi rối:” Nha, vương gia đến cũng muốn ăn gà sao?”
Hắn lạnh mặt nhìn nàng, sau đó không nói lời nào rời đi. Nàng nhướn mày, sát khí ban nãy đúng là đáng sợ a.
Đợi một lúc, Băng Băng rốt cuộc cũng xuất hiện. Nàng bĩu môi:” Làm gì lâu vậy, đang đói đây này!”
Băng Băng giờ mới tươi tỉnh trở lại cốc đầu nàng:” Cậu chỉ biết ăn!”
“Plè…”
Hai người bắt đầu bữa tiệc của mình, y như rằng ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì…
Sáng hôm sau, hoàng cung bắt đầu nhốn nháo, các quan đại thần đều lên tinh thần vận trang phục để săn thú. Phía sau hoàng cung chính là một khu rừng rộng lớn, nơi đây để cho các hoàng thất hằng năm tổ chức săn bắn.
Hắn vận bộ y phục bó sát người màu đen để dễ dàng hoạt động, phía sau là một bộ cung tên với nhiều trang bị đầy đủ. Tống Thiên Cảnh vì là hoàng đế nên phải đặt an toàn lên hàng đầu, người vận một bộ giáp bảo vệ, dù là giáp nhưng rất nhẹ, vừa có thể bảo vệ thân thể vừa có thể di chuyển một cách thoải mái.