Nàng liếc nhìn hắn:” Huynh cũng điều tra kĩ quá nhỉ?”
Hắn nhún vai không đáp, rồi lại quay nhìn Tống Thiên Cảnh cười đến thoải mái kia hỏi:” Đệ có biết người nào trong cung vẽ bức tranh này không?”, nói xong ra hiệu cho nàng. Nếu đã không phải là Tống Thiên Cảnh thì hắn dễ đối mặt hơn rồi.
Nàng thuận theo lời hắn đưa bức tranh cho Tống Thiên Cảnh xem. Tống Thiên Cảnh cẩn thận xem xét, vừa mới nhìn qua không khỏi nhướn mày:” Ta biết ai vẽ bức tranh này”
“ Là ai?” nàng tò mò lên tiếng.
Tống Thiên Cảnh nhìn hắn rồi lại nhìn nàng:” Là… Dương quý phi”. Nghe đến đây hắn cũng có biểu cảm giống như Tống Thiên Cảnh đưa tay vỗ trán. Ha ha, là nhầm lẫn sao? Ha ha ha, tại sao ta lại đi ghen tị với vị kia kia chứ, ha ha ha ha… Ghen với một nam nhân không hề tồn tại thật đúng là một việc làm ngu ngốc mà.
Nàng có phần hiếu kì muốn gặp được vị Dương quý phi kia, nàng hỏi:” Vậy hoàng thượng có biết Dương quý phi đang ở đâu không? Ta rất muốn được diện kiến a”
Tống Thiên Cảnh nhìn mặt trời rồi nói:” Không thành vấn đề, nàng ấy một lát nữa sẽ đến đây. Có thể tẩu sẽ gặp được”, Tống Thiên Cảnh ngưng một chút rồi nói tiếp:” Hai người vào trong ngồi nghỉ một lát, đi đường cũng vất vả rồi”
Hắn và nàng gật đầu đi theo Tống Thiên Cảnh vào trong đình, bất quá nàng vừa đi được vài bước thì thân ảnh quen thuộc từ xa hướng đến…
Một nữ nhân vận y phục màu xanh nhạt đang đi đến, khuôn mặt rất thanh tú có phần lãnh đạm, tóc được búi gọn gàng. Chung quy rất đổi đơn giản, một chút xa hoa lộng lẫy cũng không có, không nghĩ đến lại là một quý phi độc nhất trong cung.
Nhưng nàng không quan tâm về điều đó, cái nàng quan tâm chính là…
Đôi chân nàng không tự chủ mà chạy đến vị Dương quý phi đó, hắn cũng phát giác nàng khi không lại chạy đi liền nhíu mày nhìn. Ngay cả Tống Thiên Cảnh cũng phát giác, nhưng lực chủ ý lại bị Dương quý phi kia hấp dẫn nhiều hơn đang đi đến.
Dương Băng Băng theo thường lệ sẽ đến đình nghỉ mát ngắm cảnh, hôm nay không hiểu sao cô có một cảm giác hồi hộp khó tả. Đang vừa đi vừa suy nghĩ trên đường thì phát hiện có người chạy đến hướng của mình, ngước nhìn, cô không khỏi cả kinh. Chỉ là một tí khựng lại, ngay sau đó cô cũng chạy đến cạnh nàng.
Hai người cùng chạy lại nhau, nàng thở hồng hộc khó tin nhìn người trước mắt. Khuôn mặt này, vóc dáng này… Nàng hơi do dự rồi nói:” Băng Băng?” ( mình sẽ gọi Băng Băng là cô nha)
“ Diệp Linh?” cô cũng không tin vào trước mắt của mình.
Nàng gật đầu vui mừng rưng rưng nước mắt bắt lấy tay cô nói:” Băng Băng, không nghĩ cậu cũng ở đây. Mình vui lắm biết không, nhớ lắm biết không?!”
Cô cũng gật đầu lia lịa, mắt cũng có chút hồng hồng nói:” Biết mà, mình cũng nhớ cậu nhiều lắm!”
Hai vị nam nhân nào đó cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nên nhanh chóng đi đến xem.
Hắn nhìn nàng và cô hỏi:” Hai người quen biết nhau?”
Tống Thiên Cảnh cũng lên tiếng:” Băng nhi, ta chưa từng nghe nàng nhắc đến nàng và hoàng tẩu biết nhau”
Cô chớp mắt nhìn Tống Thiên Cảnh:” Hoàng tẩu?”
“ Đúng ta, hiện giờ mình là vương phi của Thiên Vũ” nàng cười cười nói
Cô gật đầu tựa hiểu, rồi lại nhìn hai người nào đó vẫn đang ngơ ngác nhìn cô và nàng đợi câu trả lời. Cô nhẹ cười:” Đúng vậy, ta và Diệp Linh quen biết nhau từ trước. Hôm nay mới có dịp gặp lại không khỏi cảm thấy vui mừng”
“ Đúng vậy a” nàng gật đầu phụ họa
Hắn và Tống Thiên Cảnh đều nhìn nhau nhíu mày…
“ Hoàng thượng, Triệu thượng thư và Triệu tiểu thư cầu kiến!” thái giám đi đến bẩm báo.
“ Triệu thượng thư? Ông ta định giở trò gì đây? Mau truyền!” Tống Thiên Cảnh thu lại vẻ nghi hoặc mà trở nên nghiêm nghị hẳn